Edit: cầm thú
Ban đêm, trăng sáng trên cao.
Hai huynh muội Lăng Hiểu và Lăng Tiêu ngồi song song trên nóc nhà, bên cạnh bày một số món ăn.
Lăng Tiêu không hiểu vì sao muội muội muốn mình bồi nàng ngắm trăng, có điều!
Ánh trăng đêm nay quả thực rất đẹp.
"Ca, trận đấu ngày mai! huynh sẽ thắng chứ?"
Lăng Hiểu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, nhẹ nhàng hỏi một câu.
"Ừm.
"
Lăng Tiêu gật đầu, lập tức giơ tay xoa đầu Lăng Hiểu: "Muội sợ huynh sẽ thua sao? Yên tâm, huynh chắc chắn sẽ thắng.
"
Toàn lực ứng phó.
Sẽ không làm cho muội thất vọng.
"Ừ.
" Lăng Hiểu hài lòng gật đầu: "Ca ca chắc chắn sẽ thắng.
"
Trong lòng nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi ---
Chính mình nên có tự tin với ca ca mới đúng!
Sẽ thắng!
Chắc chắn sẽ thắng!
! !
Ngày hôm sau.
Liên Minh Bách tông trận tỉ thí cuối cùng, lúc này, tham dự trận đấu chỉ còn hai người cuối cùng.
Lăng Tiêu và Sở Phàm!
Hai người đứng ở trên lôi đài, trên mặt đều không có biểu tình gì.
Lăng Tiêu có thể cảm nhận được sự lo lắng của muội muội, sự kì vọng của đồng môn, còn có! các nữ đệ tử Phi Linh Tông ở khán phòng cổ vũ cho hắn!
"Bắt đầu đi.
"
Lăng Tiêu chậm rãi ngước mắt lên, khí tức trên người lập tức tăng lên ---
Vũ tông, tứ phẩm!
Này!
Dưới khán đài rầm rộ, Sở Phàm trên lôi đài hai mắt ngưng lại, tâm tình bắt đầu căng thẳng.
Lăng Tiểu mới đột phá tam phẩm vũ tông mấy ngày, như thế nào đột nhiên thăng cấp tứ phẩm vũ tông rồi!
Đây là quá mức khủng bố nha!
Tất cả mọi người sợ ngây người, bao gồm cả Lăng Hiểu và Cố Tuyết Dao.
Lăng Tiêu thăng cấp từ khi nào vậy?
Các nàng vậy mà hoàn toàn không biết!
Khi một người có ràng buộc gì đó, có thứ gì đó muốn bảo vệ, có kiên định và lòng tin.
Như vậy hắn sẽ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Càng ngày càng mạnh!
Tối qua sau khi từ biệt Lăng Hiểu, Lăng Tiêu không có đi ngủ liền, hắn xoay người bố trí trận pháp trong phòng, sau đó bày ra hai tấm ngọc bội bản thân cất giữ cẩn thận.
Năm đó, dựa vào hai tấm ngọc bội này, muội muội giả trang thành hắn, gia nhập Tử Trúc Lâm.
Mới chớp mắt, đã qua sáu năm trời.
Mặc dù hiện tại hai tấm ngọc bội này đã vô dụng, nhưng Lăng Tiêu vẫn luôn coi chúng là bảo bối mà cất giữ.
Hai tấm ngọc bội này, đại biểu cho tình thân giữa hắn và Lăng Hiểu bao nhiêu năm qua, từng giờ từng khắc nhắc nhở hắn, tu vi ngày hôm nay của hắn, thành