Edit: Thu Hương
Lăng Hiểu: Trước kia mị làm sao cũng không thi đậu đại học, chẳng lẽ vì mị còn chưa phải người câm?
Ha ha.
Giỡn thôi.
Thật ra Lăng Hiểu cũng không biết sao mình lại đậu đại học được, rõ ràng lúc thi, cô đều trả lời rất tùy tiện.
Đại khái, vì đời này may mắn?
Nếu không thì là Lăng Vân Sinh đi cửa sau cho cô.
Tóm lại vì nguyên nhân gì, nếu đã thi lên được đại học, vẫn là đi học thôi.
Nên trải nhiệm gì thì trải nhiệm đó.
Cứ như vậy, Lăng Hiểu mang theo tiền sinh hoạt, kéo vali, cùng tài xế nhà họ Lăng đi đến đại học thành phố bên cạnh báo danh.
Học sinh khác đều có cha mẹ đi cùng, giống như một bảo bối.
Mà Lăng Hiểu đã quen với cô độc.
"Đại tiểu thư! "
Lão Ngô là tài xế nhà họ Lăng, đã đi theo Lăng Vân Sinh mười năm có dư, ông nhìn hết thảy người nhà này, trong lòng đau nhất là Lăng Hiểu.
Đều nói đứa trẻ không mẹ như cọng cỏ, đứa bé này còn không biết nói chuyện, thật sự! quá đáng thương.
"Đại tiểu thư, tôi đưa cô vào kí túc xá nhé!"
Lão Ngô là một người bình thường, cũng không biết dỗ người khác, chỉ có thể làm chút chuyện này coi như an ủi Lăng Hiểu mà thôi.
"Không cần, chú Ngô, tôi có thể tự đi được, đã quen rồi.
"
Lăng Hiểu dùng điện thoại đánh chữ, đưa cho lão Ngô.
Ở thế giới này, người biết thủ ngữ rất ít, cho nên bình thường Lăng Hiểu muốn nói chuyện với người khác, đều dùng điện thoại đánh chữ, hoặc là trực tiếp dùng bút viết.
Nhìn Lăng Hiểu viết, lão Ngô thở dài, cuối cùng cũng chỉ gật đầu.
"Chú Ngô, em gái ở nhà vẫn khỏe chứ?"
Khi mà lão Ngô còn đang than thở, Lăng Hiểu lại dùng điện thoại gõ gõ một hàng chữ.
Những năm nay dù Lăng Hiểu ít về nhà, nhưng vẫn rất quan tâm em gái mình.
Lăng Hiểu: Không sai, trước sau như một cẩn trọng tận tụy, chính là nói NPC chuyên nghiệp như cô đây!
"Nhị tiểu thư cô ấy! rất khỏe.
"
Vẻ mặt lão Ngô phức tạp.
Nhị tiểu thư ở nhà là hòn ngọc quý trên tay Lăng tiên sinh và phu nhân! Làm sao có thể không khỏe, sống không tốt được chứ?
Đại tiểu thư đáng thương ở bên ngoài không ai yêu không ai thương, cô lại vẫn quan tâm nhị tiểu thư như vậy.
Đây à đứa trẻ hiền lành hiểu chuyện đến nhường nào!
Ông trời thật là bất công mà.
Lão