(*)ý chính là nạp linh thạch, mà linh thạch rất mắc, nên khắc kim giống như đốt tiền (chém gió)
Edit: Quàng Thượng
Lịch Diệu Tiên, mùng tám tháng chín năm 19432, thời tiết âm u.
Thoáng cái đã qua bốn tháng, vào tháng chín, mưa trên núi Thiên Diễn ngày càng nhiều nhưng mà nó cũng không ảnh hưởng tới việc tu hành của các đệ tử ở Thiên Diễn Tông.
"Sư tôn, ăn cơm!"
Một giọng nói non nớt kéo Lăng Hiểu tỉnh lại từ trong mộng đẹp.
"Ăn cơm sớm vậy à?"
Lăng Hiểu lười biếng mở mắt ra, tư thế lười nhác tựa vào trên băng ghế, nơi nàng tĩnh tu là chỗ thanh tĩnh tao nhã nhất ở trong Thiên Diễn Tông. Lúc này cửa phòng bị người đẩy ra, ngay lập tức mùi thơm toả ra cả phòng.
"Sư tôn."
Lạc Vô Tình bưng hộp thức ăn bước nhanh vào.
Thiếu niên nho nhỏ đã đổi tiên bào đệ tử nội môn của Thiên Diễn Tông, ngược lại có da có thịt làm người ta ưa thích.
Cơ mà cái Lăng Hiểu quan tâm nhất là hôm nay ăn gì.
Thực ra người tu hành sau Trúc Cơ là đã có thể ích cốc không cần ăn khói lửa nhân gian nữa nhưng mà ở Thiên Diễn Tông dù sao cũng không thiếu đệ tử mới nhập môn tu vi không thể đột phá Trúc Cơ kỳ, cho nên nhà ăn ở tông môn mỗi ngày có giờ nhất định để phát đồ ăn, nhưng cái hương vị đó thật là ... Chậc chậc chậc, tóm lại chỉ là tạm được thôi!
Hơn nữa thân là tông môn đứng thứ nhất trong chính đạo, Thiên Diễn Tông luôn luôn coi trọng thanh tâm quả dục nên Thiên Diễn Tông chính là ăn chay!
Đáng thương!
Đã mấy chục năm rồi Lăng Hiểu không được ăn thịt!
"Lại là mấy món ăn này á!"
Lăng Hiểu nhìn tới lá rau xanh thật xanh, lông mày hơi nhếch lên, cảm giác thèm ăn giảm phân nửa.
"Sư tôn, có phải con chọn sai món cho người rồi không?"
Lạc Vô Tình đứng ở một bên, cảm thấy có lỗi hỏi.
"Không phải lỗi của con, ta chỉ là muốn ăn thịt, ầy, ta nói là hôm nay ta không đói lắm."
Lăng Hiểu nghiêm túc trả lời một câu.
Lạc Vô Tình nhẹ nhõm: "Vậy sư tôn từ từ dùng, đồ nhi tiếp tục đi tu luyện."
Nói xong thì Lạc Vô Tình liền rời khỏi.
"Đợi chút."
Lăng Hiểu gọi hắn lại: "Con còn chưa có ăn nhỉ? Tuổi này của con là tuổi cơ thể đang phát triển hạ! Đến đây đi, cùng ăn với sư tôn, một mình ta cũng ăn không hết!"
Ăn cơm một mình buồn chán biết bao nhiêu?
Lăng Hiểu sớm đã chịu đủ rồi.
Nghe được lời Lăng Hiểu nói, đáy mắt Lạc Vô Tình hiện lên một chút vui mừng, vô cùng hăng hái ở lại.
Nhìn thấy bộ dáng đứa nhỏ ăn như hổ đói lại vô cùng vui vẻ, khiến Lăng Hiểu cảm thấy rau xanh trong miệng cũng không quá khó ăn rồi.
Ài, dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc tâm tư đơn thuần thôi!
Ngươi nhìn đi, ăn có bữa cơm cũng