Edit: cầm thú
Bảy...!bảy văn tiền?
Dạ Cảnh Niên cắn một miếng bánh bao, bánh bao nóng ăn rất ngon, không ngờ hai cái bánh bao lớn như vậy chỉ có bảy văn tiền, thật rẻ!
"Lăng Hiểu, trả tiền."
Dạ Cảnh Niên tuy là chưa từng xuất cung, nhưng mua đồ trả tiền hắn vẫn biết rõ.
Lăng Hiểu bên cạnh nháy mắt mấy cái, ra vẻ vô tội: "Công tử, ta không có tiền!"
Bọn họ vừa thay đổi nam trang liền tới đây, thời gian đâu mà lấy tiền chứ?
Cho dù có mang theo tiền thì sao chứ? Lăng Hiểu nàng...!chính là một quỷ nghèo.
Bởi vì ngày thường trong cung không cần dùng đến bạc, cho nên tất cả bổng lộc của Lăng Hiểu đều đưa cho Ngô Trần, để cha nuôi giữ giùm, tương lai dùng để mua nhà, dưỡng lão.
Cho nên, đừng nhắc vấn đề tiền bạc với nàng!
Bảy văn tiền, một đồng nàng cũng không có đâu!
Dạ Cảnh Niên:...
Thật là mất mặt.
Dạ Cảnh Niên tìm kiếm trong ngực, hắn phát hiện, cái gì cũng không kịp mang theo.
"Hay là..
ta dùng vật khác để gán nợ được không?"
Dạ Cảnh Niên cúi đầu nhìn ngọc bội treo bên hông mình.
"Không thể."
Lăng Hiểu lập tức ngăn hắn lại, thứ này là đồ của đại nội, một khi rơi vào chợ kinh thành liền dẫn tới bao nhiêu chủ ý, sau đó chính là liên tiếp phiền phức kéo tới.
"Ông chủ, ngài xem, ta với công tử vội vàng xuất môn cho nên không kịp mang theo bạc, hay là..
ngài yên tâm, ta lập tức đi tìm tiền, công tử nhà chúng ta, tạm thời để chỗ ngài để gán nợ đi!"
Trước khi sắc mặt ông chủ quán bánh bao thay đổi, Lăng Hiểu vội vàng cười tít mắt mở miệng.
Dạ Cảnh Niên:...
Để ta ở lại gán nợ là thao tác gì?
Ông chủ quán hơi nhíu mày, nhìn cách ăn mặc và khí chất của Lăng Hiểu với Dạ Cảnh Niên không giống như là lừa gạt, lúc này ánh mắt ông ta mới dịu đi một chút.
"Lăng Hiểu, ngươi...!ngươi đi thật sao?"
Dạ Cảnh Niên nhìn thấy Lăng Hiểu xoay người rời đi, hắn đột nhiên hơi hoảng sợ.
"Chẳng phải bên kia có mãi nghệ gánh rong sao? Ta qua bên đó xem thử, ta cũng có kĩ năng riêng."
Lăng Hiểu mỉm cười, theo bản năng xoay xoay cổ tay của chính mình.
"Ngươi có kĩ năng gì?"
Dạ Cảnh Niên mơ hồ, kĩ năng của ngươi không phải là nướng đùi gà chứ?
Lăng Hiểu:...
Ta không giả bộ nữa, ta ngả bài được chứ!
"Kỳ thật, kĩ năng của ta...!chính là đập đá trên ngực!"
Lăng Hiểu nói xong, đã đi xa.
Dạ Cảnh Niên vẻ mặt vẫn hoang mang như cũ.
Ngực....!đập đá?
Hắn cúi đầu, nghĩ ngợi về thân thể bằng phẳng của Lăng Hiểu.
Cái này...!nàng ta sẽ không bị đập chết chứ?
Không được.
Lăng Hiểu, ngươi không thể chết