"Rầm.
"
Lăng Hiểu đẩy cửa phòng học ra, sau đó kéo Mạc Thiên Kiều bị đánh thành đầu heo vào trong.
"Nào, mọi người vỗ tay, hoan nghênh bạn học Mạc Thiên Kiều về đơn vị!"
Lăng Hiểu cười nhẹ nhàng, vừa nói, vừa thả lỏng tay ra.
"Ầm" một tiếng, Mạc Thiên Kiều bị quẳng ngã trên mặt đất, té ngã thành chữ bát.
Toàn bộ học sinh năm nhất:!
Giáo sư thích bạo lực!
Mẹ, con sợ quá!
Chỉ là trốn học thôi mà, không cần thiết phải đánh thành mức này chứ?
Các bạn học trong lớp không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn thấy Mạc Thiên Kiều bị đánh thảm như vậy, khuôn mặt sắp biên dạng tới nơi, theo bản năng bọn họ nghĩ rằng là do Lăng Hiểu làm.
Lăng Hiểu:!
Oan uổng quá đi!
Mặc dù mị cũng muốn đánh hắn, nhưng vết thương của hắn không phải bị mị đánh, là do hắn thua lôi đài chiến thôi.
Tất nhiên, Lăng Hiểu biết mọi người hiểu lầm, nhưng cô cũng không giải thích gì.
Làm giáo viên phải có uy nghiêm của giáo viên, khiến học sinh e sợ, chính là một bản lĩnh.
! !
"Đừng giả chết, mau trở về chỗ ngồi đi!"
Lăng Hiểu hồi phục tinh thần, nhìn Mạc Thiên Kiều nằm trên đất, cô đá hắn một cái.
Mạc Thiên Kiều:!
Kéo theo cơ thể bị thương tật, Mạc Thiên Kiều xấu hổ giận dữ bò dậy, chật vật về chỗ của hắn.
"Tốt, tiết này chỉ còn nửa tiếng đồng hồ.
"
Lăng Hiểu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay: "Mọi người tiếp tục làm việc đi, chỉ cần không trốn tiết, làm cái gì cũng được nha!"
Nói xong, Lăng Hiểu mỉm cười, nụ cười cực kì vô hại hòa nhã.
Toàn bộ học sinh:!
Không, chúng em không muốn làm gì hết.
Chúng em chỉ muốn nghe giảng mà thôi!
Lăng Hiểu mỉm cười vô hại, toàn bộ học sinh, tất cả đều im lặng lấy sách lịch sử ra, ngay cả Mạc Thiên Kiều cũng run rẩy lấy sách ra.
Đây chính là thời đại của sức mạnh.
Mặc dù Mạc Thiên Kiều âm thầm phê bình Lăng Hiểu, nhưng trên đường trở về, hắn chắc chắn giáo sư này rất mạnh.
Ít nhất! bản thân không đánh thắng cô.
Nếu đánh không lại, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời thôi.
Lăng Hiểu đứng trên bục giảng, nhìn tất cả học sinh ngoan ngoãn lấy sách ra, cô không nói gì.
Các em làm sao thế này?
Cho chơi thoải mái sao không