Edit: Hồ ly lông xù
Xem ra trang bị này của ngươi khá hữu ích.
Bạch Trăn nhìn Lăng Hiểu rồi lại nhìn chiếc kim cài áo học bá trong lòng bàn tay cô, bàn chân nhỏ tùy ý giơ lên, nhẹ giọng nói: Chắc hiện giờ lượng kiến thức dự trữ của ngươi rất dồi dào, nhưng! hình như ngươi còn chưa phải là một võ giả nhỉ? Ngươi không phải võ giả, cũng không phải giáo sư võ đạo, ba ngươi càng không thể đồng ý cho ngươi làm giáo sư trong học viện võ đạo, vậy đó, vấn đề bây giờ là, rốt cục ngươi học những thứ này! có ích lợi gì!
Lăng Hiểu:!
Người ta đang khó khăn a.
Ta và con cầm thú nhà ngươi, chấm dứt tình bạn!
Lăng Hiểu tức giận trừng mắt nhìn Bạch Trăn, sau đó lại chậm rãi đem những quyển sách kia đặt trở về vị trí cũ.
Ở thời đại linh khí hồi phục này, muốn trở thành võ giả, đều phải rèn luyện thân thể từ nhỏ, qua mười tám tuổi tẩy tủy khai mạch mới tiến vào võ giả cấp một, đó là chuyện vô cùng khó khăn.
Bởi vì Lăng Hiểu tu luyện luyện thể thuật thượng cổ, độ dẻo dai của cơ thể khẳng định đủ rồi, chẳng qua là tuổi tác hơi lớn một chút.
Nhưng!
Những thứ này đối với Lăng Hiểu mà nói đều không thành vấn đề.
Cô đã sớm từ bỏ ý định trở thành một võ giả.
Đời này.
Cô nhất định phải trở thành một học giả!
Kỳ thực ta không phải là một võ giả, nhưng ta đã lĩnh ngộ đến cảnh giới Tông sư chỉ dưới võ giả cấp chín, hơn nữa mỗi một bài kiểm tra nhập môn võ thuật, ta đều nắm rõ.
Lăng Hiểu sắp xếp xong giá sách rồi quay đầu nhìn Bạch Trăn cười nhạt: Ngươi đã xem Thiên long bát bộ chưa? Biết Vương Ngữ Yên không?
Bạch Trăn:!
Thiên long bát bộ là cái gì?
Thân là một con thần thú, Bạch Trăn thực sự không có thói quen đọc tiểu thuyết võ hiệp, cho nên hắn không biết Vương Ngữ Yên, càng không biết trên thế giới này còn có một loại người, mặc dù nàng không hề biết võ công, nhưng bất kì môn võ nào trong thiên hạ, nàng đều nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ cần ngươi xuất chiêu trước mặt nàng, ngay lập tức, nàng có thể nhìn ra được nhược điểm cùng sơ hở của ngươi, thập chí ngay tức khắc có thể nghĩ ra cách phá giải chiêu thức của ngươi.
Không sai, chính là quá đáng như vậy đó!
Lần này, Lăng Hiểu muốn một lần trở thành giáo sư