Edit: cầm thú
"Có lẽ không phải cậu ta chán ghét đâu, mà là sợ hãi? Sợ bản thân không chịu nổi sức hấp dẫn của đồ ăn vặt."
Nghe Trình Tiêu nói xong, Lăng Hiểu đứng một bên giải thích: "Ví dụ như tôi đi, tôi cũng không chịu được sức hấp dẫn của đồ ăn. Chỉ cần mỗi ngày cho tôi đồ ăn ngon, bán đứng tôi cũng được, miễn sao có ăn là được rồi!"
Trình Tiêu: ...
Cô đáng sợ như vậy à?
Nhưng mà...
Nói về cách ăn uống, đoán chừng chỉ có vài người mới mua nổi Lăng Hiểu đi?
Không biết như thế nào, tinh thần của Trình Tiêu bỗng nhiên hăng hái nhìn Lăng Hiểu: "Tôi nói Lăng..."
"Hửm?"
Lăng Hiểu quay đầu thâm sâu nhìn Trình Tiêu một cái.
"Ha ha."
Trình Tiêu xấu hổ vò đầu, sau đó cẩn thận mở miệng nói: "Cô nhỏ à, tôi nói với cô chuyện này, nhiều đồ ăn ngon như vậy, rốt cuộc là ai tặng cho cô vậy? Bạn của cô là thần thánh phương nào, tôi có quen hay không?"
"Con nít không cần nhiều chuyện!"
Lăng Hiểu giơ tay đẩy cái đầu hóng chuyện của Trình Tiêu sang một bên, tất nhiên Lăng Hiểu không dám dùng nhiều sức lực, nếu như không cẩn thận đánh rớt đầu cậu ta, thế giới này liền biến thành câu truyện huyền nghi linh dị rồi!
"Không nói thì thôi, đồ nhỏ mọn."
Dù sao Trình Tiêu vẫn chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi đơn thuần, hôm nay bởi vì chuyện họp phụ huynh cộng thêm sự cố xảy ra trước cửa trường học, Trình Tiêu mới hoàn toàn chấp nhận Lăng Hiểu, xem cô như người trong nhà.
Đối với điểm ấy, Lăng Hiểu cảm thấy rất có thành tựu.
Con nít dễ dụ nha!
So sánh ra, tên lớn đầu to xác Trình Cẩm kia khó đối phó hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ Trình Tiêu, Lăng Hiểu đi tới phòng khách biệt thự ở lầu một, đồ ăn vặt vẫn tràn lan trên mặt đất.
"Dì Cần, tìm giúp tôi mấy cái túi lớn đem qua đây."
Chuyển đống đồ ăn vặt này đi chỗ khác sao?
NO!
Tuyệt đối không xảy ra!
Cho nên, Lăng Hiểu quyết định, cô muốn giấu đống đồ ăn vặt này trong phòng của mình, trong phòng ngủ tràn ngập đồ ăn vặt, so với