Edit: Quàng Thượng
"Chưởng quầy, túi tiền của ta thật sự bị trộm, không phải cố ý muốn ăn cơm bá vương đâu!"
Lầu một Thiên Hương lầu, Điệp Nhi một thân xiêm y vải thô đang bị một đám người vây quanh, mà đứng ở đối diện nàng rõ ràng chính là chưởng quầy và đám tiểu nhị của Thiên Hương lầu.
"Không phải cố ý? Ngươi ăn mặc rách nát như vậy thật sự sẽ có tiền trả sao? Ta thấy ngươi chính là cố ý!"
Một tiểu nhị chanh chua trong cửa tiệm vẻ mặt khinh thường nhìn Điệp Nhi, vừa nói vừa quay đầu nhìn chưởng quầy của mình: "Chưởng quầy, hay là chúng ta báo quan đi!"
"Không được, không được, không thể báo quan! Ta có thể làm công, bưng trà đổ nước quét rác cho các người, ta có thể làm công để bồi thường tiền cơm."
Điệp Nhi có chút nóng nảy, thân phận của nàng không thể vào quan phủ, nếu bị tra được thân phận thật thì tiểu thiếu gia sẽ gặp nguy hiểm.
"Bồi thường?"
Chưởng quầy nhìn lên nhìn xuống đánh giá Điệp Nhi vài lần, nữ tử này tuy ăn mặc rách nát nhưng dung mạo coi như là xinh xắn, dáng người cũng không tệ.
Không biết là nghĩ tới cái gì mà chưởng quầy mỉm cười nâng tay lên rồi bắt lấy cánh tay của Điệp Nhi.
"Ngươi làm gì?"
Điệp Nhi theo bản năng lùi về phía sau, nhưng người ở phía sau vây quanh nàng, làm nàng không thể lui lại.
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài đám đông truyền tới: "Nàng ấy đã ăn hết bao nhiêu? Ta mời."
Giọng nói này không lớn nhưng lại có thể truyền rõ ràng vào tai mỗi người.
Mọi người theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy một thân ảnh trắng tuyền.
Lăng Hiểu mặc một thân bạch y đi tới, dáng vẻ không nhiễm khói bụi làm mọi người theo bản năng ngừng hô hấp.
"Như vậy, hẳn là đủ rồi phải không?"
Lăng Hiểu không thích dây dưa, ném ra một thỏi bạc sau đó liền kéo tay Điệp Nhi rời đi, chờ lúc mọi người phục hồi tinh thần thì không còn thấy bóng dáng các nàng nữa.
......
"Vị nữ hiệp này, đa tạ cô nương giúp đỡ, hay là cô nương cùng ta về nhà lấy tiền đi, tuy rằng có thể là tiền trong nhà ta cũng không đủ..."
Điệp Nhi mơ mơ màng màng đi theo Lăng Hiểu ra khỏi Thiên Hương lầu, Điệp Nhi thật sự kính sợ và cảm kích nên luôn nhìn Lăng Hiểu bên cạnh.
Người bên cạnh cho Điệp Nhi một cảm giác rất là cao lãnh, không dính khói lửa nhân gian.
Chẳng lẽ đây chính là người trong võ lâm trong truyền thuyết? Hoặc là... Tiên nhân sao?
Điệp Nhi không dám làm càng, giọng nói