Edit: cầm thú
Từ khi xí nghiệp Trình thị hợp tác với công ty của Quan tổng, lịch trình hằng ngày của Trình Cẩm lại càng thêm bận rộn, mà còn thường xuyên phải uống rượu xã giao.
Từ nay về sau, mỗi buổi tối dì Cần không cần phải pha trà dưỡng sinh nữa mà là canh giải rượu.
Lăng Hiểu cũng không giúp được gì cho Trình Cẩm, cô không có kế hoạch tài chính, càng không có bằng cấp cao, lại không có tài năng đọc nhanh như gió.
Bản thân tự hiểu sâu sắc là chỉ biết ăn mà thôi, cho nên Lăng Hiểu thay đổi phương châm hành sự, bắt đầu giúp đỡ Trình Cẩm đốc thúc Trình Tiêu làm bài tập.
Trong nguyên kịch tình, Trình Tiêu là phú nhị đại, bài vở bài tập không biết làm, chỉ biết chơi bời.
Thậm chí hai mươi mấy năm sau, cậu vẫn cần anh trai và cháu trai tiếp tế.
"Có thể làm học tra, nhưng tuyệt đối không thể làm học tra vô tích sự!"
Chẳng biết sao Lăng Hiểu lại có một cây chổi lông gà, mỗi ngày sau khi tan làm, đều phải dí theo phía sau Trình Tiêu niệm thần chú.
Tất nhiên, cô không bắt Trình Tiêu học tập, dù sao...
Sách giáo khoa trung học đối với Lăng Hiểu mà nói, thật sự là quá khó, tha thứ cho học tra như cô, căn bản đọc không hiểu.
Có điều mỗi tuần Lăng Hiểu đều mời giáo viên tới, chỉ cho Trình Tiêu đủ loại tài nghệ và kỹ năng, hơn nữa có ý định trong đủ loại tài nghệ tìm ra một cái mà Trình Tiêu cực kỳ có năng khiếu ---
Nhạc khí.
Vũ đạo.
Võ thuật.
Thư pháp.
Mỹ thuật tạo hình.
Thậm chí là... thẩm mỹ làm đẹp, kim khí điện tử...
Trình Tiêu: Tôi, quá, khổ, rồi!
Lăng Hiểu: ...
Sau khi thay đổi mười mấy giáo viên, Lăng Hiểu rốt cuộc cũng chịu thua, liền trả lại điện thoại cho Trình Tiêu: "Thôi, mấy tài nghệ này đều không hợp với cậu, cậu vẫn cứ chơi game đi, chơi chung, cậu kéo tôi đi!"
Trình Tiêu: ...
Thật ra Lăng Hiểu biết rõ, Trình Tiêu thích đá banh, thích chơi game, nhưng mà....
Bóng đá nam ở Hoa Hạ... thật sự không cần nhắc tới cũng được.
Nghĩ tới nghĩ lui, tương lai để cậu trở thành tuyển thủ game chuyên nghiệp hoặc là mở một câu lạc bộ thi đấu có vẻ ngon lành hơn.
Trình Tiêu bên này cuối cùng có thể an toàn chơi game, còn công việc của Trình Cẩm và Quan tổng cũng ổn định, tình trạng công ty càng ngày càng tốt, trong nháy mắt, đã qua một năm.
Đêm giao thừa, là ngày hội dân tộc Hoa Hạ coi trọng nhất.
Lăng Hiểu trở về Trình gia cũng gần một năm rồi.
Một năm gập ghềnh cho tới bây giờ, cô và Trình Cẩm, Trình Tiêu mối quan hệ của bọn họ lặng lẽ thay đổi...
"Cô nhỏ, năm mới vui vẻ! Mau đưa tiền lì xì!"
Hôm nay Trình Tiêu cố tình mặc áo phông hồng, vẻ mặt hồng hào đứng trước mặt Lăng Hiểu.
"Nè, cho cậu phong bì