Bên trong chợ của Vu gia rộn ràng nhốn nháo như vậy, lại có một gian tiểu điếm nhìn nhỏ hẹp, lụi bại.
Lá cờ treo bên ngoài cửa hàng sớm đã bị rách tung toé, che kín tro bụi, chỉ có thể mơ hồ nhìn được chữ "Lạc".
Phía dưới lá cờ treo một khối kim loại chiêu bài, mặt trên xiêu xiêu vẹo vẹo mà có khắc "Vu Lạc luyện khí phô" năm cái chữ to này.
Chiêu bài đại khái là hồi lâu không có chùi rửa, quang huy hết sức mà giãy giụa xuyên qua thật dày bụi đất, lại không cam lòng mà ảm đạm đi xuống.
Đi vào tiểu điếm, đủ loại kiểu dáng tài liệu bị ném khắp nơi.
Trên kệ có đủ các kiểu tài liệu dính đầy tro bụi, trên mặt đất chất đầy kim loại tạp vật cao tới trần nhà, chỉ chừa ra một cái đường đi nhỏ hẹp miễn cưỡng có thể đủ một người đi qua.
Tang Tử ngưỡng đầu, liếc mắt từ trái sang phải, từ dưới lên trên, sau đó ở trong lòng líu lưỡi không thôi: Trách không được phu tử nói lão bản là cái quỷ nghèo.
Cửa hàng như thế này còn có thể mang đi làm bối cảnh để đóng phim kinh dị, bình thường ai có thể tiến vào mà làm mua bán chứ.
Lão bản của Tang Tử, là cái người mà nhẹ nhàng đã bị Tang Tử bế lên - Vu Lạc, nghẹn khuất mà súc xuống tay chân, thật cẩn thận mà tránh đi tài liệu rơi rụng đầy đất, từ trên quầy hàng lấy ra một quyển sách rách tung té bị đống tài liệu bao phủ lấy, đưa cho Tang Tử.
"Nếu có người tới mua đồ vật, con viết vào trong cuốn sổ này.
Nếu là có người tới đặt hàng để luyện khí, con cũng ghi vào trong này, khi nào rảnh ta sẽ đến xem" - Vu Lạc vỗ vỗ Tang Tử đầu, sau đó đem chìa khóa cửa hàng được xuyến vào một cái sợi dây, đeo ở trên cổ Tang Tử.
Đại khái là đầu của Tang Tử tương đối thích hợp để xoa, Vu Lạc bàn tay to đặt ở Tang Tử trên trán, xoa tới xoa lui một lúc, mới đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, lại từ túi Càn Khôn lấy ra một chồng bút ký cao đại khái có nửa người Tang Tử.
"Đây là bút ký mà ta năm đó viết ra khi nhận dạng tài liệu, con có thể đối chiếu nhìn xem.
Sau khi xem xong, việc phân biệt tài liệu hẳn là không thành vấn đề.
Sau khi học xong, con thuận tay đem mấy cái tài liệu này phân loại là được".
Lại sau đó, Vu Lạc liền xoay người đi rồi.
Đi rồi!
"..."
"..."
Tang Tử trợn mắt há hốc mồm mà nhìn lão bản nàng rời đi bóng dáng, liền câu "đợi một chút" cũng chưa kịp nói ra, lão bản hắn liền móc ra một kiện pháp khí có hình thù kỳ quái hướng dưới chân ném xuống, tiếp theo cả người liền bay lên, đã không thấy bóng dáng.
Tang Tử quay đầu nhìn xem gian tiểu điếm của lão bản nàng so với chuồng heo còn kém, lại ngẩng đầu nhìn không thấy bóng dáng của lão bản nàng đâu, thở dài, bóng dáng hiu quạnh mà đi vào lụi bại tiểu điếm.
Tiểu điếm nhìn qua cũng không tính quá rộng, trên đỉnh trần nhà treo một cái đèn mờ nhạt.
Không tính sáng ngời ánh sáng xuyên thấu tầng tầng lớp lớp tro bụi, lại giãy giụa xuyên qua một tầng lại một tầng kệ để hàng chồng đến cao thật cao, chờ ánh sáng tới Tang Tử trước mắt thì bật đèn hay không bật đèn đã không có gì khác nhau.
Tang Tử quay đầu nhìn xem mặt trời rực rỡ bên ngoài, lại quay đầu nhìn trong phòng không khí âm trầm, thở dài một hơi, đem Tử Tử cõng ở trên lưng, sau đó vén lên tay áo.
Mặc kệ thế nào, dù sao cũng phải trước thu thập, dọn ra một cái chỗ trống.
Tang Tử ôm tài liều dính đầy tầng tầng lớp lớp tro bụi, bùm bùm mà ném vào mấy cái rương trống không, chờ trong rương được chất đầy lại đem mấy cái rương khác chồng lên.
Tốt nhất là sửa sang ra một cái kệ hàng để không cái đã.
Lúc sau, Tang Tử lại đi cách vách cửa hàng, hỏi mượn bà chủ bên đó thùng nước cùng giẻ lau.
Sau khi làm giẻ lau nhúng vào thùng nước cho nó ướt nhẹp, Tang Tử liền giơ cánh tay lau chùi kệ để hàng.
Sau khi kệ để hàng được lau khô, cái rương cũng được chùi đến không nhiễm một hạt bụi, Tang Tử trước dựa vào nhan sắc mà đem các loại tài liệu cất vào trong rương.
Lại lúc sau, Tang Tử ôm cuốn sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư bị nàng phiên không biết bao nhiêu lần, trừng lớn hai mắt, nỗ lực đem tài liệu trên tay mình cùng hình ảnh trong sách 2D liên hệ với nhau.
Nhìn tới nhìn lui, Tang Tử cũng không nhìn thấy gì.
Một lúc sau Tang Tử mới đột nhiên nhớ tới, lão bản nàng còn để lại cho nàng một chồng bút ký thật dày.
Tang Tử từ trong ngăn tủ đem chồng bút ký ôm ra tới, thật cẩn thận mà xốc lên trang bìa nhìn qua có chút rách tung toé.
Bút ký đi thẳng vào vấn đề, một câu vô nghĩa cũng không có mà viết ra các loại đặc điểm của tài liệu, cùng với như thế nào phân biệt mấy cái tài liệu có chút tương tự.
Bút ký viết mọi thứ đều tốt, chỉ có một vấn đề không tốt, đó là: Nội dung thì đông một búa tây một rìu, trang trước còn giảng giải sơ cấp kim loại tài liệu Vân Hà thiết, trang sau lại đột nhiên nói về cao cấp yêu thú tài liệu, da thú của Bích Mắt Kim Tình thú.
Mà giữa chúng lại không hề có sự liên kết logic nào.
Tang Tử ôm bút ký suy nghĩ trong chốc lát, đem bút mực từ cặp sách lấy ra, bắt đầu phân loại mà sao chép nội dung bút ký.
Tài liệu giống nhau đều được ghi cùng một tờ giấy, sau khi sao chép xong lại mở ra sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư, đem tờ giấy dính vào hình ảnh tài liệu tương ứng bên cạnh.
Mất không nhiều thơi gian, quyển sách sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư của Tang Tử liền được dán đầy rậm rạp văn tự mụn vá.
Mặt trời càng lên càng cao, đã đến giữa trưa, nên ăn cơm.
Đậu Đen không biết từ chỗ nào chạy tới, nó đem đầu tiến vào tiểu điếm, hướng Tang Tử kêu hai tiếng.
Tang Tử ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện Đậu Đen trên lưng cõng cái bọc nhỏ.
Mở ra bọc nhỏ, bên trong là cha nàng làm cơm trưa tình yêu.
Tinh oánh trong suốt linh gạo, cùng với xanh tươi ướt át phỉ thúy đồ ăn, nướng đến thơm phức thú thịt, bên cạnh còn có một cái trứng chiên.
Bốn loại nhan sắc đồ ăn phối hợp với nhau, nhìn qua khiến cho người ta khẩu vị rộng mở, càng miễn bàn cơm này còn có mùi hương phác mũi.
Bên cạnh hộp cơm, còn bao một bó cỏ nuôi súc vật ướt át, đây