Vu Hàm Yên bước vào phòng học của ban trung cấp của tộc học thì cũng là lúc Tang Tử cõng cái bao to lớn của nàng, một bên phát cơm hộp cho bạn học của mình, một bên thu hai khối linh thạch của họ.
Gia hỏa này hiện tại đang bán cơm hộp.
Vu Hàm Yên nhìn quét một vòng trong phòng học, trừ bỏ Tang Tử tiểu chú lùn này, trong phòng học đều là hài tử chỉ có mười một, mười hai tuổi.
Vu Hàm Yên lập tức liền sẽ được biết, gia hỏa đang bán cơm này chính là con gái thứ hai của cha nàng Vu Tri Sùng - Vu Tang Tử.
Nhìn Tang Tử là cái dạng này, Vu Hàm Yên thật sự là không có cách nào đem nàng cùng tiểu quái vật trong miệng của vị tu sĩ nhiều chuyện kia liên hệ với nhau được.
Thực mau, mang theo Vu Hàm Yên đi vào phòng học Vu Hành Vân phu tử liền gõ gõ tiểu chung đặt ở trước phòng học.
"Ong!"
Cổ xưa tiếng chuông vang lên, trong phòng học lập tức liền an tĩnh xuống dưới, ngay cả Tang Tử đều buông xuống cái bao lớn, về chỗ ngồi của nàng.
"Cho các con giới thiệu một chút, bạn mới này chính là Vu Hàm Yên, bây giờ nàng sẽ cùng chúng ta đi rừng Lạc Nhật để ký kết khế ước với Tam Túc Kim Ô" - Vu Hành Vân phu tử buông xuống cái chùy nhỏ, ôn thanh tế ngữ mà cùng mọi người giới thiệu Vu Hàm Yên.
"Ngoài ra, từ học kỳ này bắt đầu, vị đồng học Vu Hàm Yên này sẽ cùng các con cùng nhau ở lớp cao cấp đọc sách"
Tang Tử dừng lại việc đếm linh thạch trong tay, ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn Vu Hàm Yên đang đứng ở bên cạnh Vu Hành Vân phu tử.
Vu Hàm Yên?
Đó không phải là con gái của thúc thúc Vu Tri Sùng sao?
Nàng đã trở lại?
Tang Tử có chút bất an mà nhúc nhích thân mình.
Cha nàng hóa thành bộ dáng của thúc thúc Vu Tri Sùng, chiếm vị trí của thúc thúc Vu Tri Sùng.
Hiện tại, con gái của thúc thúc Vu Tri Sùng đã trở lại, một nhà bọn họ phải đối xử như thế nào với vị Vu Hàm Yên này đâu?
Vị này Vu Hàm Yên có thể sẽ phát hiện một nhà bọn họ đều là giả mạo sao?
Tang Tử tổng cảm thấy rất thực xin lỗi vị tiểu cô nương Vu Hàm Yên này.
Đầy cõi lòng áy náy Tang Tử lén lút ngẩng đầu, nhìn về phía Vu Hàm Yên.
Vừa vặn, Vu Hàm Yên cũng đang cúi đầu xem nàng.
Tầm mắt của hai người vừa lúc chạm vào nhau.
Tang Tử có chút chột dạ mà đối với Vu Hàm Yên cười cười, Vu Hàm Yên nhìn chăm chú vào Tang Tử trong chốc lát, sau đó mặt vô biểu tình mà dời đi tầm mắt.
Xong rồi, người tới là không có ý tốt.
Tang Tử cảm thấy, nàng tựa hồ dự kiến tới rồi một ngày nào đó, cả nhà bọn họ phải bị vạch trần áo choàng kia.
Tang Tử có chút u buồn mà nằm dài trên bàn.
"Ngươi làm sao vậy?" - Vu Hoảng Hoảng mới vừa cùng bạn bè lân cận thảo luận về Vu Hàm Yên xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Tang Tử đầy mặt buồn rầu.
"Hả?" - Tang Tử mới vừa đang ngây ngốc, không có nghe rõ Vu Hoảng Hoảng nói gì đó.
Vu Hoảng Hoảng cúi đầu, để sát vào Tang Tử, ghé vào Tang Tử bên tai nhẹ giọng hỏi nàng: "Ngươi sợ Vu Hàm Yên kiếm chuyện với ngươi đúng hay không?"
"A? Không phải đâu, vì cái gì nàng phải kiếm chuyện với ta?" - Tang Tử không hiểu ra sao mà nhìn Vu Hoảng Hoảng.
"Trong thoại bản không phải đều viết như vậy sao! Cùng cha khác mẹ sinh ra, giữa con vợ cả cùng con vợ thứ tất nhiên là như nước với lửa, cho nhau tranh đấu thẳng đến ngươi chết ta mất mạng" - Vu Hoảng Hoảng vẻ mặt "này còn phải hỏi sao" biểu tình.
Tang Tử hướng Vu Hoảng Hoảng một cái xem thường.
Vu Hoảng Hoảng hoàn toàn không có tiếp thu đến ánh mắt khinh bỉ chi tình của Tang Tử, nàng xoa xoa cằm có chút buồn rầu mà nói: "Nhưng mà hình như có chút không đúng, ngươi cùng nàng đều là đích nữ, bất quá nương của nàng nguyên bản là.."
Tang Tử tát nhẹ một cái lên mặt Vu Hoảng Hoảng, làm nàng ngậm miệng - "Không có việc gì thì ít xem thoại bản một chút đi!"
Tộc đàn của Tam Túc Kim Ô nằm ở phía đông rừng Lạc Nhật của Vu Gia Bảo.
Bởi vì khoảng cách của Vu Gia Bảo cùng rừng Lạc Nhật là khá xa, tộc học liền chuyên môn mang đến một chiếc tàu bay trên không tới chở các bạn nhỏ đi rừng Lạc Nhật.
Vì suy xét đến tính an toàn, Vu Hành Vân phu tử đem tốc độ của tàu bay trên không thiết trí ở mức thấp nhất.
Tang Tử cúi đầu từ ngoài cửa sổ nhìn xuống phía dưới, liền nhìn đến một cái tu sĩ đang ngự kiếm phi hành từ phía dưới tàu bay bay qua đi, sau đó một tu sĩ khác cưỡi cái rìu to cũng từ phía dưới tàu bay bay qua đi.
Một cái lại một cái tu sĩ cưỡi pháp khí đem tàu bay trên không ném ở phía sau.
Tang Tử: "..."
Tang Tử chờ đến nóng lòng, liền đơn giản lấy ra bút ký của Duệ - "Những Tâm Đắc Về Ngự Thái Dương Chân Hỏa", từng câu từng chữ mà nhìn.
Mà ngồi ở bên cạnh Tang Tử, Vu Hoảng Hoảng lấy ra đồ ăn buổi sáng mà Tang Tử mang cho nàng, cùng bạn bè khác có mua cơm hộp, cùng nhau vui vẻ ăn uống.
Ngồi ở phía sau của tàu bay trên không Vu Hàm Yên, mặt vô biểu tình mà nhìn Tang Tử, sau đó từ trong túi móc ra 《tân biên sơ cấp tài liệu bách khoa toàn thư》, nhìn bìa mặt viết ba chữ "Vu Tang Tử", lâm vào trầm tư.
Một canh giờ sau, tàu bay trên không chậm như rùa bò rốt cuộc đáp xuống phía trước rừng Lạc Nhật.
Tang Tử thu hồi bút ký, trực tiếp từ tàu bay trên không cao bằng ba người chồng lên nhau nhảy xuống dưới.
"Oa, ta cũng muốn nhảy! Tang Tử ngươi tiếp ta!" - Vu Hoảng Hoảng đứng ở bên cửa sổ của tàu bay, đem đầu vươn ra ngoài, cúi đầu nhìn Tang Tử.
Tang Tử dứt khoát mà hướng về phía Vu Hoảng Hoảng vươn hai tay.
Vu Hoảng Hoảng bò lên trên bệ cửa sổ, buông ra tay, nhảy xuống.
Tang Tử hai chân hơi khúc, nhảy lên phía trước một đoạn ngắn, duỗi tay ôm lấy Vu Hoảng Hoảng, sau đó ôm Vu Hoảng Hoảng cùng nhau về tới mặt đất.
"Thoải mái! Cảm giác giống như là ta đang bay ở trên trời" – Vẻ mặt Vu Hoảng Hoảng hạnh phúc mà ôm Tang Tử cánh tay.
Trên tàu bay trên không, thổ hào Vu Dịch Thanh cũng dò ra đầu, "Vu Tang Tử, làm thêm một lần đi? Ta cũng muốn thử!"
"Mười khối linh thạch!" - Tang Tử trả lời dứt khoát.
"Thành giao thành giao!" -