Tang Tử làm ra nước ép Vụ Linh Quả, được Thân Đồ Huyền nhiệt liệt mà ủng hộ.
"Không nghĩ tới Vụ Linh Quả còn có thể làm thành nước ép, mà vị còn có thể ngon như vậy.
Con gái ta chính là lợi hại" - Thân Đồ Huyền uống một hớp lớn nước ép, đem Tang Tử bế lên hôn một cái.
Tang Tử vẻ mặt ghét bỏ mà xoa xoa mặt.
Nước trái cây đều dính trên mặt nàng, cha này không có chú ý gì hết!
Chờ Thân Đồ Huyền uống xong nước ép Vụ Linh Quả, Tang Tử giống như mới nhớ tới cái gì, cùng cha nàng nói: "Cha, từ ngày mai trở đi cha phải cùng con dậy sớm dẫn chó đi dạo nha.
Đậu Đen càng ngày càng không nghe lời, luôn bắt nạt tiểu Bạch.
Con muốn bế tiểu Bạch lên, Đậu Đen mới trở nên thành thật.
Chính là tiểu Bạch quá nặng, con ôm sắp hết nổi rồi".
"Được được, cái gì cũng nghe con hết".
Lập chí muốn cùng giường cột vào cùng nhau thẳng đến thiên hoang địa lão, Thân Đồ Huyền cư nhiên không chút nghĩ ngợi mà đáp ứng thỉnh cầu của Tang Tử, quyết tâm từ ngày mai dậy sớm dẫn chó đi dạo.
Nhưng đại khái là trời cao cũng không muốn nhìn Thân Đồ Huyền như vậy, nghe được Tang Tử cùng Thân Đồ Huyền đối thoại, Duệ thực mau liền từ thức hải Tang Tử chui ra tới.
"Hồ nháo! Đứa nhỏ thân thể tố chất kém như vậy, liền một con hổ con đều ôm không được, ngươi không nghĩ ra phương pháp gia tăng huấn luyện cho nàng liền thôi, cư nhiên còn giúp nàng lười biếng! Cứ thế mãi, đứa nhỏ như thế nào mới có thể thuận lợi mà lớn lên được?" Thân trên trần trụi, Duệ với vẻ mặt không tán đồng mà nhìn Thân Đồ Huyền.
Thân Đồ Huyền lui ra phía sau hai bước, xấu hổ mà đối với Duệ cười cười, "Đại Tư Tế, thì ra là ngài ra tới".
Duệ nhìn Thân Đồ Huyền, trên mặt biểu tình phi thường nghiêm túc, "Ngày hôm qua cho ngươi bố trí công khóa, ngươi đã làm xong chưa?"
"..."
Thân Đồ Huyền sờ sờ đầu, cho Tang Tử một cái ánh mắt "thương mà không giúp gì được", sau đó ném cho Duệ một câu - "Đại Tư Tế, ta đột nhiên nhớ tới, gia chủ hôm nay có việc tìm ta" – Liền chân bôi dầu dường như mà chạy trốn đi.
Thật là đáng sợ, hắn đều một đống tuổi, cư nhiên còn phải bị Đại Tư Tế túm đầu học lại công khóa lúc trước không đủ tiêu chuẩn! Này cũng quá phát rồ đi.
Bị Thân Đồ Huyền hình dung vì phát rồ Duệ, vẻ mặt nghiêm túc mà báo cho Tang Tử: "Đứa nhỏ, con cũng không thể cũng giống như cha của con sống lãng phí như vậy, không biết cầu tiến.
Phải biết rằng, tu tiên là một cái quá trình trường kỳ yêu cầu nỗ lực lẫn kiên trì, trong quá trình tu tiên, quyết không thể an nhàn hưởng lạc, cần phải thời thời khắc khắc mà đột phá cực hạn của thân thể mình".
Tang Tử sống không còn gì luyến tiếc mà nằm liệt trên bàn.
Không, khiến cho nàng làm một cái sống lãng phí thời gian phế sài đi! Nàng đối với tu tiên thật là nhấc không nổi hứng thú mà!
Nhìn xem mẹ của nàng, học Dẫn Thủy Quyết cùng Dẫn Hỏa Quyết như vậy nhiều năm, vẫn là dẫn một lần thủy phát một lần lũ lụt, dẫn một lần hỏa nổ một lần nồi cơm.
"Không có hứng thú?" - Duệ khó được buồn rầu mà nhăn lại lông mày.
Hắn trần trụi chân, ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, lộ ra rắn chắc hữu lực cơ đùi.
Tang Tử thấy vậy, tò mò mà duỗi tay sờ sờ.
Cứng cứng, y như cục đá.
Chính là đang lâm vào trầm tư, Duệ không có nhận thấy được động tác của Tang Tử, hắn còn đang khổ tâm mà suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề "đứa nhỏ không muốn tu tiên".
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ tới biện pháp nào hữu dụng, Duệ dứt khoát lưu loát mà lựa chọn dùng võ lực trấn áp hết thảy, hắn trực tiếp duỗi tay đem Tang Tử xách lên.
"Không có hứng thú cũng phải luyện, từ hôm nay trở đi, con cần thiết mỗi ngày vừa chạy bộ vừa dẫn chó.
Cường hóa tố chất của thân thể mình, đây là cơ sở để bắt đầu tu tiên, ắt không thể thiếu! Ta sẽ ở thức hải nhìn con!"
Bị Duệ xách ở trong tay, Tang Tử nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra một cái sống không bằng chết biểu tình.
Từ ngày hôm nay, Tang Tử bắt đầu từ sự chỉ đạo của Duệ, chính thức luyện thể.
Duệ còn bằng vào giá trị vũ lực tối cao của mình, đem Thân Đồ Huyền đánh một đốn.
Lúc sau, Thân Đồ Huyền bị Duệ cưỡng chế mà đánh đến mặt mũi bầm dập, đi mua cho Tang Tử một con Song Giác thú con non.
Tang Tử chớp chớp mắt, chỉ vào Song Giác thú con non còn không to bằng bàn tay của nàng, ngẩng đầu hỏi Duệ: "Đây là sủng vật mà ngài kêu cha con mua cho con đây sao?"
Duệ dùng vẻ mặt "đứa nhỏ lại miên man suy nghĩ" biểu tình nhìn Tang Tử, sau đó trước ánh mắt chờ mong của Tang Tử, đánh vỡ Tang Tử ảo tưởng.
"Không, đây là cho con dùng để luyện thể".
Tang Tử vẻ mặt hoài nghi mà nhìn Duệ.
Một con thú con nhỏ như vậy mà có thể giúp nàng luyện thể ư? Duệ khẳng định là đang nói giỡn.
Duệ cũng không nói giỡn, thực mau liền nói cho Tang Tử biết cách "sử dụng" con Song Giác nhỏ bé này.
"Từ giờ trở đi, con phải thời thời khắc khắc mà đem con thú này ôm vào trong ngực, cho dù là dẫn chó đi dạo, đi học, ăn cơm hay ngủ, cũng đều phải ôm nó".
Tang Tử cúi đầu nhìn Song Giác thú con non vẫn còn không có to bằng bàn tay này, không có nghĩ nhiều cái gì mà liền gật gật đầu.
Lớn lên nhỏ như vậy, bế lên tới cũng nhẹ nhàng không mất sức, Duệ kêu nàng ôm vậy thì ôm thôi.
Tang Tử đặt cho Song Giác con non một cái tên, kêu là Tử Tử.
Tử Tử có da lông màu trắng, cùng mắt hạnh to to tròn tròn, cả người vừa nhỏ vừa xinh đẹp, nhìn tròn vo, sờ lên so tiểu Bạch còn muốn thoải mái.
Đem Tử Tử cất vào trong lòng ngực, chạy lên cũng hoàn toàn không quá sức.
Ngược lại, từ trên người Tử Tử truyền đến độ ấm nóng hừng hực, Tang Tử không cần cuộn tay mình vào tay áo nữa.
Tang Tử cảm thấy, Duệ là người tốt, mạnh miệng mà mềm lòng.
Ôm loại này ý tưởng, Tang Tử nặng nề mà lâm vào mộng đẹp.
Buổi sáng ngày hôm sau, Tang Tử vẻ mặt hỏng mất mà nhìn Tử Tử béo hơn một vòng, đang oa ở trong lòng ngực của nàng.
"Đây là ai? Tử Tử đâu?"
Duệ vẻ mặt bình tĩnh mà từ thức hải Tang Tử chui