Đó là cuộc giao chiến trực tiếp đầu tiên xảy ra giữa nhân vật phản diện Văn Yến và nam chính Giang Dữ trong truyện.
Lý do lại là vì... Ôn Niệm Niệm.
Điều này so với tình tiết trước, hoàn toàn khác nhau!
Nói chung, nam chủ và vai phản diện đều là vì tranh giành nữ chính vừa thuần khiết vừa ưu tú, đấu đến một mất một còn, nhưng rất rõ ràng, kịch bản mà nguyên chủ Ôn Niệm Niệm có được, căn bản là một bia đỡ đạn xem náo nhiệt mà.
Thế giới này, thật là càng ngày càng làm người ta khó có thể lý giải.
Văn Yến và Giang Dữ, đích thực là hai loại hình hoàn toàn khác nhau, hai người đều có vẻ đẹp thời hoàng kim nghịch thiên, nhưng mà phong cách của họ hoàn toàn khác nhau.
Giang Dữ là vẻ đẹp trong veo, không dính chút khói bụi nhân gian, mang theo một chút hương vị mây mù nhàn nhạt bên bờ sông.
Mà Văn Yến thì lại xấu xa vô lại, khóe mắt như thêu, trong đôi mắt đào hoa hẹp dài lộ ra khí chất ác ma nào đó.
Hai người này, Ôn Niệm Niệm đều không muốn trêu chọc ai.
Dưới cái nhìn chăm chú ngẩn tò te của các bạn học, Ôn Niệm Niệm đi ngang qua hai người họ, lặng lẽ rời đi.
Đi được vài bước, cô quay đầu lại nhìn nhìn Quý Trì đang ngây ngốc tại chỗ, hét lên: “Đi thôi, không phải nói muốn đi ăn mì lạnh khoai tây nghiền sao.”
“Ờ...”
Quý Trì ngơ ngác đi theo.
Ôn Niệm Niệm dẫn Quý Trì rời khỏi, ném hai tên siêu cấp đẹp trai này ở chỗ cũ, ngơ ngác nhìn nhau.
Các bạn học nhìn thấy Quý Trì ngoan ngoãn đi theo phía sau Ôn Niệm Niệm, bóng lưng càng đi càng xa, trong lòng lặng lẽ cảm thán.
Con mẹ nó...
Quý Trì mới là người chiến thắng.
*
Ôn Niệm Niệm đăng ký tham gia cuộc thi vật lý Glory Cup ở chỗ Đường Kế Xuyên - Đại diện môn vật lý.
Đường Kế Xuyên nhìn phí đăng kí 100 tệ và phiếu đăng ký mà Ôn Niệm Niệm đưa cho, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Đường Kế Xuyên sở dĩ có thể lên làm đại diện môn Vật Lý, cũng là vì đầu óc cậu ta đủ dùng, mà học lệch quá mức nên vật lý trở thành môn học đáng tự hào nhất của cậu ta.
Mỗi lần thi cử, riêng môn vật lý luôn đứng đầu lớp.
Cho nên cuộc thi vật lý Glory Cup lần này, cậu ta đã không chút do dự đăng ký tham gia.
Cuộc thi Glory Cup không giống các cuộc thi khác, độ khó gần như có thể nói là cấp năm sao, người bình thường dựa vào cần cù có lẽ có thể vượt qua được vòng đấu loại, nhưng mà thực sự muốn trổ hết tài năng trong trận chung kết, dựa vào siêng năng là vô dụng, những kẻ cạnh tranh cho chức quán quân trong cuộc thi Glory Cup, đều là bộ não thiên tài như thần.
Cho nên cuộc thi Glory Cup lần này, trong lớp ngoài Ôn Khả Nhi ra, cũng chỉ có Đường Kế Xuyên đăng ký.
Các bạn học cùng lớp đều tự mình biết mình, cuộc thi khó khăn thế này, chính là khiến các đại thần chém giết lẫn nhau, những con gà cỏ như bọn họ không thể góp vui rồi.
Cảm giác vượt trội đầy mình Đường Kế Xuyên, cuộc thi khác thì cũng thôi đi, nhưng cuộc thi vật lý, thành tích của cậu ta có thể so sánh được với Ôn Khả Nhi.
Cho đến khi... Cậu ta nhìn thấy Ôn Niệm Niệm cũng đưa đến phiếu đăng kí, hơi há hốc mồm.
Cậu ta dò hỏi Ôn Niệm Niệm hết lần này đến lần khác: “Cậu xác định muốn đăng ký sao?”
Ôn Niệm Niệm gật đầu: "Ừ.”
“Không phải, cậu tham gia cuộc thi này, không phải là lãng phí tiền sao.”
Một trăm tệ phí đăng ký đó!
Ôn Niệm Niệm thấy cậu nói thẳng thắn như vậy, ngược lại cười, thoải mái nói: “Quan trọng là tham dự thôi.”
Nét mặt Đường Kế Xuyên châm chọc: “Trong kỳ thi giữa kỳ lần này cậu đã phát huy xuất sắc, thành tích tiến bộ rất lớn, thầy giáo khen ngợi vài câu, cậu liền phiêu sao?”
“Tớ phiêu gì chứ?”
“Cuộc thi Glory Cup, không dành cho người như cậu đâu.”
Đường Kế Xuyên nói với đầy cảm giác vượt trội: “Mặc dù tớ biết nhà cậu không thiếu chút tiền này, nhưng mà lấy trình độ thi giữa học kì của cậu, đến đấu vòng loại cũng không đủ điều kiện vào trong.”
Các bạn học thấy hai người họ xảy ra tranh chấp, cũng giống như xem kịch hay, vây quanh lại hóng.
“Oa, Đường Kế Xuyên, câu nói của cậu có chút quá đáng rồi đó.”
“Dẫu sao người ta cũng là người được chọn vào câu lạc bộ thiên tài của Lão vương đó.”
Đường Kế Xuyên khinh thường nói: “Ai mà không biết cậu ta là vì Giang Dữ mới tỏ ra khôn vặt để vào cái nhóm đó, ôi, đục nước béo cò.”
Vốn dĩ Ôn Niệm Niệm không có chấp nhặt Đường Kế Xuyên, nhưng thấy cậu ta tự tin vào chỉ số IQ của mình như vậy, lại tức giận bất bình như vậy, Ôn Niệm Niệm thờ ơ nói: “Nếu không thì cá cược đi.”
Đường Kế Xuyên cười lạnh: "Cược gì?”
“Cậu đã nói tôi vào không được trận chung kết, nếu tôi vào được, cậu sẽ thế nào?”
Mặc dù Đường Kế Xuyên chắc chắn đây căn bản là điều không thể nào có thể xảy ra, nhưng cậu ta nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Vậy thì tớ sẽ đi đến cuối khu giảng đường, trước toàn bộ học sinh trong trường, hét to ba lần —— Tôi là kẻ ngốc!”
Ôn Niệm Niệm nhếch nhếch khóe miệng: “Được.”
“Vậy nếu cậu không lọt vào được trận chung kết thì sao?”
“Vậy thì đổi lại tôi đi hét.”
Mặt Đường Kế Xuyên hiện lên một nụ cười xấu xa: “Vậy thì nhất ngôn cửu đỉnh nhé.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh.”
Trên đường từ trường về nhà, Quý Trì xách theo một hộp khoai tây chiên trong tay, Ôn Niệm Niệm dùng que xiên chọc một miếng ném vào trong miệng.
Vị chua nhanh chóng lan tỏa trên đầu lưỡi, cùng với lớp vỏ xốp giòn của khoai tây chiên và cảm giác mềm như sáp khi nhai, thật sự là ngon cực kỳ.
“Sao lại muốn tham gia cuộc thi vật lý Glory Cup thế?” Quý Trì bĩu môi, hỏi cô: “Không phải luôn muốn che dấu thực lực sao, lần nào cũng nói không biết không biết, rõ ràng đều biết làm hết.”
“Vào được trận chung kết sẽ được thưởng một chiếc xe thể thao Porsche đó.”
Điều này ai mà đỡ được.
Quý Trì cũng không đặc biệt kinh ngạc, nói: “Cậu cũng không biết lái, muốn xe thể thao làm gì?”
“Tớ có thể mang xe đi bán, đổi lấy tiền.”
“Cậu thiếu tiền lắm sao?”
“Không phải.”
Nhưng mà tích góp không phải lúc nào cũng là chuyện xấu.
Nguyên chủ Ôn Niệm Niệm là thiên kim gia đình quyền thế, đối với tiền tài không có ham muốn gì đặc biệt, nhưng mà Niệm Niệm không như vậy, cô có kinh nghiệm trong thời gian học tập ở nước ngoài, sinh hoạt phí khi đó, đều là tự mình kiếm, dù sao có tiền có ai là không vui chứ.
Niệm Niệm không biết gia cảnh của Quý Trì, nhưng suy đoán thì hẳn là cũng không kém. Rốt cuộc, phần thưởng một chiếc xe thể thao Porsche... Dường như cũng không lọt vào tầm mắt của cậu ta.
Cậu ta chỉ quan tâm chuyện Ôn Niệm Niệm che dấu thực lực.
“Cho nên, cậu chỉ là vì thu hút sự chú ý của Giang Dữ, mới cố ý làm bộ bản thân rất yếu kém, đúng không?”
Quý Trì vẫn tin chắc rằng Ôn Niệm Niệm yêu Giang Dữ đến muốn chết.
“Tùy cậu nghĩ như thế nào cũng được.”
“Nhưng mà chiêu này thật sự rất hiệu quả, cái tên Giang Dữ kia, quả nhiên có hứng thú với cậu rồi, lợi hại lợi hại.”
“Ha ha.”
Ôn Niệm Niệm không giải thích.
*
Đề bài trong vòng đấu loại của cuộc thi vật lý Glory Cup không nhiều lắm, hai mươi câu trắc nghiệm và năm câu lý luận.
Những đề bài này đối với Ôn Niệm Niệm mà nói, chẳng qua lại là một đĩa đồ ăn nhỏ, cô tùy ý tính toán vài cái trên giấy nháp, gần như giải được hết toàn bộ các câu hỏi này.
Bình thường thi đấu trong ba tiếng, cô tổng cộng chỉ mất không quá nửa tiếng mà thôi.
Vẫn là thông lệ quốc tế, sau khi làm xong tất cả các câu hỏi, cô bắt đầu suy nghĩ về cách sửa đáp án đúng thành sai như thế nào.
Đối với cô mà nói, điều này còn khó hơn là làm ra cách giải đúng.
Nhưng không thể không sửa, nếu như là vòng đấu loại đã đạt điểm tuyệt đối, thì quá khiến người khác chú ý.
Ôn Niệm Niệm cắn đầu bút, bắt đầu chỉnh sửa các bước tính toán của câu hỏi lý luận một cách gian nan.
Vị trí của Ôn Niệm Niệm là hàng cuối cùng, cho nên thầy giám thị vẫn luôn đứng ở phía sau Ôn Niệm Niệm, mắt mở trừng trừng nhìn cô giải được những câu hỏi vật lý rất