Trong tiết vật lý, thầy giáo vật lý kích động tới mức giọng nói hơi run run ――
“Thầy thật sự không ngờ được, thật sự không ngờ được, lớp chúng ta thế mà lại có bạn có thể đạt được điểm tuyệt đối trong trận chung kết!”
Hốc mắt thầy hơi hơi ướt.
“Em Ôn Niệm Niệm, chúc mừng em, biểu hiện lần này của em, làm thầy quá... Cũng khiến toàn bộ các thầy cô bộ môn Vật lý chúng ta ngạc nhiên vui mừng! Đây là sự việc trước nay chưa từng có, chưa từng xảy ra bao giờ!”
So với biểu cảm kích động của thầy vật lý, Ôn Niệm Niệm ngược lại vô cùng bình tĩnh.
“Toàn bộ tỉnh thành, cũng không có học sinh có thể lọt vào danh sách với điểm tuyệt đối! Ôn Niệm Niệm, thầy thực sự không thể tin được! Em làm sao mà thi tốt như vậy chứ!”
Ôn Niệm Niệm không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể lễ phép gật gật đầu.
Các bạn học trong lớp không hề ríu rít bàn tán, tất cả đều im tiếng, rơi vào trong nỗi khiếp sợ, cố gắng tiêu hóa tin tức này.
Lúc nãy Quý Trì nói Ôn Niệm Niệm thi được điểm tuyệt đối, bọn họ còn tưởng cậu ta đang nói đùa, thậm chí cả bức ảnh chụp màn hình được chia sẻ điên cuồng trong nhóm kia, đều có khả năng là điểm số photoshop.
Điểm tuyệt đối đó, đây là sự thần kỳ gì vậy!
Cho tới tận bây giờ, thầy vật lý tự mình tuyên bố kết quả cuộc thi, các bạn học mới tin, Ôn Niệm Niệm cô ấy thật sự thi được điểm tuyệt đối!
Đúng lúc này, di động của thầy vật lý reo vang, thầy cầm lên nhìn nhìn, nói ――
“Bên ban tổ chức mới gửi tới tin tức mới nhất, điểm chuẩn lọt vào top 50 cả nước đã có rồi, điểm chuẩn là 20 điểm, cả nước có 50 người lọt vào danh sách, có thể lấy được giấy chứng nhận được cộng thêm điểm khi thi đại học.”
“Cái gì!”
Ôn Khả Nhi đột nhiên đứng lên, cả mặt khiếp sợ, không thể tin được.
Ôn Niệm Niệm thi được điểm tuyệt đối, mà cô...... lại thi rớt!
Chuyện này... Sao có thể chứ!
Không thể, không thể, đây nhất định là một ác mộng!
Ôn Khả Nhi nắm lấy tóc của mình, ép chính mình mau chóng tỉnh lại.
Ánh mắt các bạn học lộ ra một vài ý tứ sâu xa, sao lại thất thố như vậy, bây giờ so với bộ dạng cô biểu hiện ra bên ngoài dịu dàng khiêm nhường ngày thường, tương phản quá lớn.
“Năm ngoái rõ ràng 10 điểm là có thể lọt vào danh sách, tại sao năm nay điểm số lại tăng lên nhiều như vậy!” Ôn Khả Nhi không thể tin được.
Thầy Vật lý giải thích: “Năm nay điểm số của những bạn học sinh lọt vào chung kết tương đối cao, bởi vậy điểm số cũng bị kéo lên rất nhiều, chủ yếu là... thật sự có không ít những học sinh ưu tú.”
Thầy nói xong, lại nhìn thật sâu vào Ôn Niệm Niệm một cái, khen ngợi: “Giống bạn Ôn Niệm Niệm, có thể thi được kết quả 40 điểm, điều này ở trong phạm vi cả nước mà nói, rất là hiếm thấy, còn có bạn Giang Dữ lớp bên cạnh cũng lọt vào thi trận chung kết, bạn ấy cũng thi được kết quả là 35 điểm, thực sự ưu tú.”
Đáy lòng Ôn Niệm Niệm âm thầm kinh ngạc.
Cái tên kia, lại thi được 35? Chỉ còn kém 5 điểm là sánh bằng cô.
Trâu bò thiệt!
Phân điểm của các câu hỏi trận chung kết lần lượt là 10 điểm, 10 điểm, 20 điểm, Giang Dữ có thể thi được 35 điểm, chứng minh câu hỏi cuối cùng cậu ta đã giải ra 80% các bước, chỉ là vẫn chưa thể tính ra đáp án chính xác.
Thầy Vật lý lại nói với Ôn Niệm Niệm : “Lát nữa tan học, còn có phóng viên kênh giáo dục tới đây phỏng vấn, em chuẩn bị bản thảo trước đi.”
Ôn Niệm Niệm ngẩn người, làm gì vậy, lại còn có phóng viên phỏng vấn???
“Thầy ơi, em không muốn nhận phỏng vấn, có thể không?”
Ôn Niệm Niệm từ chối thẳng thừng.
Thầy Vật lý khó hiểu: “Tại sao?”
Các bạn học cũng rất khó hiểu, đây chính là cơ hội lên TV ngàn năm có một, thi được điểm cao như vậy, Ôn Niệm Niệm có thể nói là nổi tiếng sau một đêm!
Các học sinh bình thường căn bản không thể từ chối cơ hội mê người như vậy.
Đối mặt với nghi hoặc của thầy Vật lý, Ôn Niệm Niệm thuận miệng giải thích: “Bởi vì lát nữa tan học, em phải đi tới phố sau trường học ăn gà xiên với Quý Trì.”
Các bạn học ngã ngửa!
Cái... Cái lý do rách gì vậy, cậu ấy lại từ chối phóng viên phỏng vấn? Từ bỏ cơ hội nổi tiếng?
Thầy Vật lý cũng có vẻ hơi bất lực: “Bạn Ôn Niệm Niệm, lần này không phải phóng viên của đài địa phương, là phóng viên của kênh giáo dục CCTV đó, em có chắc em muốn từ chối...”
“Đúng vậy, em đã có hẹn trước với Quý Trì mà.”
Ánh mắt của tất cả các bạn học “Vèo” một cái, rơi xuống người Quý Trì ngồi hàng dưới, ý tứ thâm sâu.
Quý Trì vui tươi hớn hở cười ngoác miệng.
Thật là ngại quá đi.
……
Sau khi tan học, Giang Dữ đeo cặp sách Miyake của mình, đứng bên hành lang, quay lưng về phía hoàng hôn, hình dáng bị ánh chiều tà màu vàng ấm áp phác hoạ ra một vòng tròn nhàn nhạt.
Xung quanh có nữ sinh đi qua bên người cậu ta, luôn nhịn không được quay đầu lại lần nữa nhìn cậu ta.
Cái tên này bày ra một dáng vẻ chỉ có thể từ xa nhìn lại, không thể khinh thường, cao lãnh thanh quý.
Mà Ôn Niệm Niệm và Quý Trì đeo cặp sách, đi qua bên người cái tên này, vừa nói vừa cười, trực tiếp phớt lờ cậu ta.
“Gà xiên que mới về, nghe nói hương vị tuyệt vời.”
“Đáng chờ! Khao đó nha Ôn Niệm Niệm.”
“Tại sao là tớ khao?”
“Thi được điểm tuyệt đối! Phải chúc mừng chút chớ!”
“Có gì phải chúc mừng chứ, cảm ơn.”
Người nào đó bị bỏ qua, chần chờ vài giây, rốt cuộc cũng lên tiếng gọi cô: “Này.”
Ôn Niệm Niệm không để ý đến cậu ta.
Không có tên sao, này cái gì mà này.
Giang Dữ đuổi theo, tay đặt ở trên vai cô, chặn bước chân của cô: “Ôn Niệm Niệm, đợi đã.”
“Không gọi em Niệm nữa rồi.”
Giang Dữ nhìn dáo dác bốn phía, nhân lúc không có ai, hạ giọng kêu: “Em Niệm.”
Ôn Niệm Niệm:……
Chỉ đùa một chút, không bảo cậu kêu thật.
“Có chuyện gì sao.” Ôn Niệm Niệm hỏi cậu ta.
“Ừ, tôi biết cậu thi được điểm tuyệt đối.” Giang Dữ nói đúng sự thật: “Nói thật, có chút kinh ngạc.”
“Bình thường, cả trường đều kinh ngạc.”
Thêm một người cũng không nhiều.
Quý Trì giơ tay: “Ở trong dự đoán của tớ nhé! Tớ vẫn luôn cảm thấy Niệm Niệm rất rất giỏi!”
Giang Dữ không trả lời, Quý Trì không chịu buông tha nói: “Đúng không đúng không, rất rất giỏi đúng không!”
“Ừ, giỏi... giỏi.”
Cậu ta ho nhẹ một tiếng, gương mặt không hiểu sao hơi hơi phiếm hồng.
“Cho nên cậu tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Ôn Niệm Niệm gấp gáp không chờ nổi muốn đi ăn gà xiên que.
Giang Dữ nghĩ nghĩ, hình như... Thật đúng là không có chuyện gì cả.
Thấy Giang Dữ không trả lời, Ôn Niệm Niệm nhíu mày: “Nói đi.”
“Nhất định phải có việc mới có thể tìm cậu à?”
Giang Dữ khó chịu hỏi lại.
“ Giang Dữ cậu là người không có việc gì không lên Điện Tam Bảo, chẳng lẽ là tới tìm tôi nói chuyện phiếm sao?”
Đó cũng không giống với cậu ta chút nào, thời gian của cậu ta quý giá nhường nào chứ, sao có thể lãng phí vào việc tán dóc được chứ?
Gương mặt Giang Dữ càng lúc càng nóng, nhếch nhếch môi, không biết nên nói gì mới được.
Quý Trì ngơ ngác hỏi: “Chúng tớ muốn đi ăn gà xiên que, tổ trưởng có muốn đi cùng không?”
Giang Dữ lắc lắc đầu, nói: “Không được, buổi tối tớ có giờ học đàn violon.”
“Lợi hại nha, cậu còn biết kéo đàn violon.”
Ôn Niệm Niệm thuận miệng nói: “Tổ trưởng Giang của cậu không chỉ biết kéo đàn violon, mà còn biết chơi cờ vây, cờ vua, thư pháp cũng là giỏi cấp cao, ờ, đúng rồi, cậu ta còn biết vẽ tranh sơn dầu......Thập toàn thập mĩ đó.”
Quý Trì sắp quỳ lạy Giang Dữ luôn rồi: “DM, trâu bò như vậy sao.”
“Đương nhiên trâu bò.”
Lúc này, khuôn mặt Giang Dữ không chỉ là hơi hơi đỏ lên, mà đến hai bên tai và cổ cũng đều như thiêu như đốt, đỏ khủng khiếp.
“Tôi... Đi trước đây.”
Cậu ta nói xong, liền tránh hai người này, bước đi vội vàng mà đi mất.
Nhìn bóng lưng... Vẫn còn chút ý chạy trốn vào đồng hoang.
Ôn Niệm Niệm khó hiểu nhìn Quý Trì: “Cậu ta làm sao vậy, kỳ lạ?”
Quý Trì ngây ngốc lắc đầu: “Không biết.”
*
Hai người đi đến quán gà xiên que mới mở ở con phố phía sau, trong tiệm rộn ràng nhốn nháo có không ít học sinh, xem ra làm ăn cũng khá.
Quý Trì đi gọi món, lấy số qua, nói với Ôn Niệm Niệm: “Chọn đều là món mà cậu thích đó.”
“Cậu biết tớ thích ăn gì à?”
“Làm bạn cơm thời gian dài như vậy, tớ có thể không biết cậu thích gì sao?”
Ôn Niệm Niệm nở nụ cười: “Cảm ơn!”
Lúc này, trước mắt Ôn Niệm Niệm lóe lên một ánh sáng trắng, cách đó không xa có một cô gái đội mũ cầm di động đang chụp lén cô và Quý Trì.
Mấy người bạn thân bên cạnh cô gái đội mũ thấp giọng trách cứ: “Cậu bật flash làm gì!”
“Hazzza, tớ quên mất.”
“Bị cậu ta phát hiện rồi!”
“Tới rồi nè!”
Lần này, Quý Trì đi phía trước Ôn Niệm Niệm, đi đến bên mấy nữ sinh kia, nói: “Các cậu vừa mới làm cái gì vậy.”
“Không có gì.”
Quý Trì lễ phép nói: “Các cậu đã chụp ảnh, có thể phiền các cậu xóa đi được không.”
“Chúng tớ có chụp cái gì đâu.” Thái độ mấy cô gái này rất cứng rắn: “Các cậu lại không phải minh