Các bạn trong lớp đều sững sờ, im lặng hồi lâu, rồi chợt xôn xao----
"Đm, là thật hay giả vậy!"
"Cũng có thể đoán trúng sao?!"
"Cá 5 xu, cậu ta nhất định ở xem đáp án đúng ở đâu đó rồi!"
…..
Thầy dạy toán nhìn các công thức tính toán phức tạp trong tập giáo án, lại nhìn đáp án viết trên bảng, toát lên vẻ mặt khó tin.
Đề bài này không hề đơn giản, đề bài khi được đưa ra, các giáo viên trong bộ môn toán đã có một cuộc họp nhỏ, đáp án cũng vừa mới giải ra trong vòng chưa tới 10 phút, sao mà Ôn Niệm Niệm có thể…….
Quan trọng hơn là, đáp án của đề này không chỉ đơn giản như những con số Ả Rập, nếu như là những con số, trò đó còn có khả năng đoán bậy bạ ra được.
Quan trọng là đáp án của đề này, là một dãy liên kết các con số và con chữ.
Cái này mà cũng có thể đoán ra, đúng là chuyện cổ nghìn lẻ một đêm!
Chỉ có cán bộ lớp Quý Trì trên mặt lộ ra vẻ mặt ung dung thong thả, cậu ta la lên với mọi người xung quanh: "Tớ đã nói gì! Các cậu còn không tin tớ! Bây giờ đã tin chưa!"
Vẫn còn có một vài bạn học không dám tin, chỉ có thể nhìn dán vào người thầy dạy toán, chỉ mong thầy giáo có thể đưa ra một câu trả lời hợp lý, kể cả có nói rằng cậu ta may mắn cũng được.
Lúc này, thầy toán dường như đang trong trạng thái mơ hồ, không thể cho họ đáp án mà họ muốn.
Ôn Niệm Niệm phủi đi bụi phấn trên tay, bình tĩnh khoan thai đi xuống bục giảng.
Bạn cùng bàn của cô lập tức ghé sang, thấp giọng nói: "Đệch, Cậu làm sao mà giải được đề này vậy, quá trâu luôn!"
Ôn Niệm Niệm nhẹ nhàng cười: "May mắn thôi."
Lẽ ra cô có thể khiêm tốn, nói rằng không thể giải được bài này, nhưng đám nhóc ở dưới kia lại cứ ồn ào giễu cợt, khiến cô có chút không vui.
Nói cho cùng, khí phách tuổi trẻ cũng không bị hao mòn.
Mặc dù bốc đồng, nhưng nhìn thấy đám nhóc kia kinh ngạc tới nỗi mặt mũi biến dạng, trong lòng Ôn Niệm Niệm… rất sung sướng.
Cô vô thức đẩy gọng kính lên sống mũi, lại phát hiện ra mình không đeo kính.
Ồ, đúng rồi, Ôn Niệm Niệm ở thế giới này không bị cận.
Rất vui vẻ.
Thầy toán cũng không biết mình đã dạy hết tiết này như thế nào, hết tiết, thầy vội vàng gọi Ôn Niệm Niệm tới văn phòng, hỏi dò kỹ lưỡng về manh mối của đề bài này.
Nhưng mà bất luận thầy hỏi thế nào, Ôn Niệm Niệm cũng cắn chặt hàm răng với hai chữ: Em đoán.
Thầy dạy toán cũng không còn cách nào, cuối cùng vỗ vỗ vai cô, lộ ra vẻ mặt với đủ ý vị sâu xa, giống như đang nhìn một thiên tài.
……
Hôm sau, Ôn Niệm Niệm đi xe đạp về nhà.
Biệt thự Ôn gia nằm ở khu người giàu ngay trung tâm thành, xây dựng gần sông, là khu dân cư cao cấp.
Ôn Niệm Niệm đi vào trong sân của biệt thự nhà mình, dựng xe đạp dưới gốc cây, nhìn thấy có người di chuyển bên trong cửa sổ tầng trệt, chắc là….
Ôn Khả Nhi đã về tới nhà rồi.
Cô dựng xe xong, đi về phía cửa lớn của biệt thự.
Đúng như suy đoán, trong nhà tập trung không ít người, đều là bạn bè chị em thân thiết của mẹ cô, đang ngồi trong nhà uống trà chiều.
Mọi người ngồi vây quanh người vừa xuống máy bay - Ôn Khả Nhi, cuồng tới nỗi đến rắm cũng thấy thơm —
“Khả Nhi giỏi quá đi.”
“Á quân quốc gia, không đơn giản đâu!”
“Đúng rồi, Tân Ý à, bà thật là có phúc, có cô con gái thông minh như vậy.”
Mẹ của Ôn Niệm Niệm tên là Diệp Tân Ý, cũng được xem là tương đối phù hợp với tiểu thư khuê các danh giá, bà dè dặt cười nói: “Khả Nhi thực sự vô cùng siêng năng, có nhiều hôm đã khuya rồi, tôi vẫn thấy đèn phòng con bé còn sáng.”
“Mẹ, là điều mà con nên làm.”
Mặt Ôn Khả Nhi ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Con vẫn còn chưa đủ cố gắng, mới chỉ giành được giải Á Quân, thật ra con… Con cảm thấy rất buồn."
Vừa nói đôi mắt cô đã long lanh ngấn lệ: "Lẽ ra con phải giành được chức vô địch, để bố mẹ vui hơn."
Ôn Niệm Niệm dựa người vào bên cửa, cảm thấy hơi buồn nôn.
Phong cách điềm đạm đáng yêu của Ôn Khả Nhi, làm người khác vô cùng thương yêu, mấy phu nhân nhà giàu ngồi đó cũng không thể chịu được, liên tục nói---
"Ây da, con không cần phải đòi hỏi bản thân mình quá cao."
"Đúng vậy, thành tích hiện tại đã rất tốt rồi."
"Á quân quốc gia cơ mà! Con nhà chúng tôi bị loại ngay từ vòng đầu rồi."
Ôn Niệm Niệm nghe một lúc lâu, không chốn nương thân, đi vào phòng khách, dường như không có ai chú ý đến cô.
Đương nhiên, cô cũng không muốn thu hút sự chú ý của bọn họ.
Sự tồn tại … Càng ít càng tốt.
Lúc đi ngang qua Ôn Khả Nhi, cô không nhịn được nhìn Khả Nhi một cái ---
Ôn Khả Nhi mặc một chiếc váy tay áo bèo lá sen dài đơn giản, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống vai.
Dáng vẻ của một cô gái cần có, Ôn Khả Nhi cũng vậy, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đến sống ở Ôn gia, đã thay đổi đáng kinh ngạc.
Hai bên gò má vốn dĩ xương xương và hóp lại, trở nên đầy đặn, nước da vàng cũng nhờ thường xuyên dùng các mỹ phẩm chăm sóc da cao cấp đã trắng lên nhiều.
Đúng là thật sự xinh đẹp.
Ôn Niệm Niệm không muốn có bất cứ mâu thuẫn nào với Ôn Khả Nhi, cũng không muốn cướp đi hào quang nữ chính của cô ta, chỉ muốn trải qua những năm tháng này một cách yên ổn, từ từ nâng cao thành tích học tập, mong một ngày có thể quay lại Harvard, học xong bằng tiến sĩ, đưa tất cả trở về đúng quỹ đạo.
Chính vào lúc Ôn Niệm Niệm chuẩn bị lặng lẽ đi lên lầu để về phòng, Ôn Khả Nhi đột nhiên gọi cô - -
"Ấy, chị về rồi à."
Cô ta vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Ôn Niệm Niệm.
Ở trong nhà sự tồn tại của Ôn Niệm Niệm được xem là không mấy dễ chịu.
Từ nhỏ đầu óc cô đã không tốt, rất tồi tệ, cả ngày ngoài những tưởng tượng ngốc nghếch ra thì cô đều không biết làm gì.
Nghe nói mấy tháng trước cô còn điên cuồng theo đuổi vị đại thiếu gia của Giang gia, kết quả người ta đến nhìn cũng không thèm nhìn cô, tự chuốc lấy kết cục nhục nhã, cũng làm cho Ôn Gia mất mặt.
"Chị, đã mấy ngày rồi không gặp, em vô cùng nhớ chị." Ôn Khả Nhi mỉm cười thân thiện nói với Ôn Niệm Niệm: "Gặp được chị em thật sự rất vui."
Ôn Niệm Niệm biết, cô ta gặp cô không thấy vui vẻ gì, hiện tại nói ra mấy lời này, cũng chỉ là ở trước mặt Diệp Tân Ý diễn một tiết mục chị em tình thâm mà thôi.
Thực ra có những lúc, Niệm Niệm cũng rất đồng cảm với nguyên chủ (Ôn Niệm Niệm trong truyện) , lúc nhỏ có thể nói là dáng vẻ ngây thơ, nhưng ngày một lớn lên, IQ không thể phát triển nổi, khó tránh khỏi nhìn có vẻ ngốc nghếch.
Hơn nữa, mặc dù cô là đại tiểu thư Ôn gia, cũng không chơi lại được bông hoa trắng đẳng cấp cao ở nông thôn, luôn bị cô ta hãm hại gây khó dễ.
Chỉ trong vòng 2 năm ngắn ngủi bông hoa trắng đó đến Ôn gia, từng bước từng bước, ép Ôn Niệm Niệm tới bước bị cô lập, cũng khá là giỏi.
Nhưng mà Ôn Niệm Niệm của hiện tại không còn ngốc nghếch nữa, là một người có tư duy phát triển, nghiên cứu sinh song ngành khoa học và kỹ thuật, cái khác không dám nói, đối phó với bông hoa lạ này gặp chiêu nào phá giải chiêu đó, chính là sở trường của cô.
Cô khéo léo nở một nụ cười điềm tĩnh với Ôn Khả Nhi, nói: “Chúc mừng em, em