“Diệp Vi, xin, xin lỗi, xin cô…… Tha thứ cho tôi!”Trong phòng bệnh, cô gái một thân váy dài màu trắng đứng ở trước giường bệnh, hai tay cô ta gắt gao xoắn lại với nhau, cúi đầu, không tình nguyện xin lỗi với người con gái đang nằm ở trên giường bệnh.Bởi vì quá mức không cam lòng, bởi vì là bị ép buộc không biết làm sao, toàn bộ cơ thể cô ta run rẩy hơi nhẹ, thoạt nhìn yếu ớt lại vô tội, làm người ta muốn tiến đến rồi ôm vào trong lồng ngực mà an ủi.Diệp Vi rảnh rỗi nằm ở đằng kia, từ từ nói: “Tha thứ cho cô? Tha thứ cô cái gì?”Cô gái càng thêm khuất nhục (áp bức và lăng nhục): “Tôi, tôi không nên đẩy cô…… Thật xin lỗi!”Diệp Vi không sao cả à một tiếng: “Cô biết sai thì tốt rồi.”Chính bởi cái bộ dáng không sao này của cô, cô gái nhìn đến trong lòng càng phẫn nộ thêm, rõ ràng cô ta không có đẩy Diệp Vi, là Diệp Vi hãm hại bôi nhọ cô ta!Lúc đó cô ta đang đi làm, là tổ trưởng đột nhiên kêu cô ta qua đó, ai ngờ người chờ cô ta vậy mà lại là Diệp Vi, câu đầu tiên cô nói chính là cô ta bị đuổi việc, muốn cô ta lập tức rời khỏi Chung thị.Chung thị là xí nghiệp điện tử hàng đầu, thật vất vả cô ta mới nhận được thông báo tuyển dụng tiến vào làm việc, sao có thể tùy tùy tiện tiện đã từ chức? Cô ta không chút suy nghĩ đã cự tuyệt, Diệp Vi lại thẹn quá thành giận, nhục mạ cô ta không biết chừng mực ở lại Chung thị là vì muốn câu dẫn kẻ ngốc, cuối cùng vậy mà còn muốn đánh cô ta! Thẩm Oánh Oánh làm sao nguyện ý để người ta đánh vô duyên vô cớ, bàn tay phản xạ có điều kiện bắt được tay Diệp Vi.Lại không nghĩ tới tâm cơ Diệp Vi thâm trầm, không chỉ không có thu tay lại, ngược lại che trái tim lại rồi kêu đau, nói là bệnh tim tái phát, đổi trắng thay đen, nói là cô ta khi dễ cô!Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Thẩm Oánh Oánh hết đường chối cãi, bị làm cho tức giận đến gần chết.Lúc sau Diệp Vi được đưa đến bệnh viện, Thẩm Oánh Oánh bị ép buộc không biết làm sao, chỉ có thể tới đây xin lỗi.Cô ta không thể không khuất phục, bởi vì cha mẹ của cô ta còn đang làm việc dưới trướng Diệp thị, nếu cô ta không xin lỗi, khi đó sẽ liên lụy đến người nhà mất đi công việc, cô ta cũng không muốn để cha mẹ tuổi già mà còn bị người khác vũ nhục. Trừ việc đó ra, còn bởi vì Diệp Vi là vị hôn thê của gia chủ hiện tại của Chung thị - Chung Thận!Cô ta cũng không rõ, trong truyền thuyết Chung Thận là nhân vật cực kỳ lợi hại, hắn được người trong vòng khen ngợi là thiên tài kinh doanh, làm người còn cực kỳ khiêm tốn, không hoa tâm, không lợi dụng tình cảm, hắn quá xuất sắc, là tồn tại mà vô số người nghĩ cũng không dám nghĩ tới.Nhưng cố tình ánh mắt lại không tốt, có một vị hôn thê cực phẩm.Cũng không biết Chung Thận coi trọng cái gì của Diệp Vi? Mặt sao?Quả thật Diệp Vi lớn lên rất xinh đẹp, bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to sương mù mênh mông, cái mũi thanh tú cao thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, khi cười rộ lên thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại đáng yêu, nguyên nhân bởi vì bệnh tim mà làm cho cô mười phần yếu ớt, càng tăng thêm vài phần yếu đuối xinh đẹp ―― trước khi Diệp Vi hãm hại cô ta, thật sự là cô ta đã nghĩ như vậy.Sau khi Diệp Vi hãm hại cô ta, cô ta liền cảm thấy Diệp Vi là một người phụ nữ rắn rết, lớn lên xinh đẹp như thế nào, tâm địa lại ác độc như thế đó.Cũng không biết Chung Thận có biết gương mặt thật của Diệp Vi hay không?Nếu đã biết, hắn còn sẽ sẵn lòng cưới cô ta sao?Ngụy Phượng Quỳnh ngồi ở đầu giường mở miệng trước: “Thẩm Oánh Oánh, là ai cho cô lá gan dám tổn thương Vi Vi của chúng tôi, cô phải biết rằng cho dù mười cái mạng của cô so với một đầu ngón tay của Vi Vi nhà chúng tôi còn kém hơn! Cô cho rằng một câu thật xin lỗi là có thể đền bù tổn thương cô gây ra với Vi Vi của chúng tôi sao?”Thẩm Oánh Oánh cúi đầu, trong lòng càng thêm khuất nhục, rõ ràng là Diệp Vi khi dễ cô ta hãm hại cô ta, nhưng cô ta lại không thể nói ra một câu phản bác, bởi vì lời khuyên của tổ trưởng còn ở bên tai.Diệp Vi không phải người khác, cô chính là vị hôn thê của Chung Thận, đắc tội cô, còn nghĩ có thể làm việc ở Chung thị?Thẩm Oánh Oánh muốn làm việc ở Chung thị, nhưng cũng không phải là vì ngoài công ty này thì không được, nhưng cô ta lại không nỡ rời đi, bởi vì cô ta gặp được người đàn ông kia ở tầng cao nhất của công ty.Dung mạo người đàn ông kia anh tuấn, trầm mặc ít lời, nhìn như không dễ gần gũi, nhưng ở thời điểm công việc của cô ta gặp phải vấn đề khó khăn thì sẽ chỉ điểm cho cô ta. Lại vài lần tiếp xúc, dần dần, cô ta phát hiện bản thân đã thích hắn, cô ta thích hắn trầm mặc, thích hắn tự tin, thích vẻ bình tĩnh của hắn khi chỉ điểm công việc cho cô ta.Từ khi phát hiện tâm ý của bản thân, cô ta có chút hoảng loạn, lại không dám để cho đối phương phát hiện ra cái gì, một khi có cơ hội cô ta lại chạy lên tầng cao nhất, lại không phải lần nào cũng có thể gặp được hắnCô ta không có cách nào liên lạc với hắn, thậm chí ngay cả tên của hắn cũng không biết.Cô ta chỉ có thể suy đoán từ lời nói của đối phương, hắn là người ở tầng 32, làm việc ở văn phòng tổng giám đốc, hẳn là trợ lý làm các loại của Chung Thận.Có thể làm việc ở bên người Chung Thận, năng lực đương nhiên sẽ không kém.Nếu rời khỏi Chung thị, vậy không còn cơ hội gặp được hắn.Đây cũng là lý do duy nhất làm cô ta không thể không khuất phục.Ngụy Phượng Quỳnh bà ấy vừa mới làm móng tay, vừa hồng vừa nhọn, thoạt nhìn rất dọa người, bà ấy có chút phiền chán lại có chút đắc ý chỉ vào Thẩm Oánh Oánh nói: “Tôi nói cho cô biết, nếu con gái của tôi có sơ xuất gì, cô với người nhà của cô cũng đừng nghĩ sẽ được sống tốt!”Rốt cuộc Thẩm Oánh Oánh cũng ngẩng đầu, cố gắng dựa vào lý lẽ nói: “Cha mẹ tôi không có sai, bọn họ nỗ lực làm việc, nỗ lực tồn tại, cũng không có làm bất cứ sự việc thương thiên hại lý (*) gì, bà không thể tùy ý tổn thương bọn họ.”(*) Thương thiên hại lý - 伤天害理: Chuyện sai trái, vi phạm đạo lý.Ngụy Phượng Quỳnh bị người ta cãi lại như vậy, trong lòng bất mãn, lập tức cười lạnh một tiếng: “A, tôi cho cô nói chuyện sao? Tôi muốn làm cái gì thì làm cái đó, còn không tới lượt cô tới quản, có tin tôi bây giờ sẽ sai người đuổi việc bọn họ hay không!”Thẩm Oánh Oánh cắn cắn môi: “Bà tùy ý xử trí nhân viên như vậy, sẽ không sợ làm cho lòng cấp dưới sợ hãi thất vọng sao?”“Thất vọng buồn lòng? Chỉ cần có tiền, còn sợ không tuyển được người? Nếu là cô không làm, còn rất nhiều người sẵn lòng làm.”“……”“Thẩm Oánh Oánh, nếu cô thật sự vì muốn tốt cho cha mẹ cô, ngay lập tức từ chức ở Chung thị, vĩnh viễn đừng xuất hiện lại ở trước mặt chúng tôi! Nếu không cô đừng mong nhận được gì tốt!”“Thật sự là tôi rất để ý công việc này.” Thẩm Oánh Oánh dùng tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để thuyết phục, ý đồ làm cho Ngụy Phượng Quỳnh hiểu cô ta, “Tôi chỉ là một người bình thường, không giống các người, ngay từ nhỏ đã có gia thế tốt đẹp, không cần nỗ lực cũng có thể sống rất tốt, tôi không thể, nếu tôi không nỗ lực làm việc, thì sẽ không có tiền ăn cơm, không có tiền khám bệnh, không có tiền chăm sóc cho cha mẹ tuổi già, tôi cần công việc này.”Ngụy Phượng Quỳnh cười: “Được thôi, tôi đã hiểu, cùng lắm thì cho cô một tấm chi phí nghỉ việc.”Thẩm Oánh Oánh trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt bị vũ nhục có chút khó xử: “Bà, bà thật quá đáng!”Cô ta thế nào cũng không nghĩ tới, vậy mà Ngụy Phượng Quỳnh còn muốn ngang