Edit: @Lệ Diệp.Mặc Uyên mặt không chút thay đổi dắt con chó về phòng, con chó lưu luyến mỗi bước đi, chảy chảy nước dãi nhìn Diệp Vi, nhảy nhót, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.Diệp Vi thật cẩn thận đi ở phía sau cùng, cô liếc mắt nhìn Mặc Uyên một cái, sợ hãi cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn Mặc Uyên một cái, lại sợ hãi cúi đầu.Bác quản gia đã sai người bày một bàn đồ ăn, ông ấy biết Mặc Uyên trở lại nhà cũ sẽ không ăn bất cứ cái gì, cho nên sớm đã cho người chuẩn bị tốt, “Tiên sinh, ăn một chút gì đi.”Mặc Uyên xua xua tay, “Bỏ đi.”Hắn ta lập tức lên lầu, nhìn cũng chưa liếc mắt nhìn Diệp Vi một cái.Diệp Vi nhón mũi chân nhìn nhìn vài lần, thấy Mặc Uyên không có ý muốn đuổi cô đi mới thoáng yên tâm, nói giỡn, chi nhánh cốt truyện cô muốn dựa vào Mặc Uyên để làm, cô bị đuổi đi liền tương đương với việc tuyến cốt truyện rối loạn, thưởng nhân viên ưu tú cô có còn nghĩ muốn không?Nhưng mà ngược lại cô thật ra không nghĩ tới, Mặc Uyên vậy mà thích người khác sợ hắn ta? Chẳng lẽ không sợ hắn ta là sẽ có tổn hại đến uy nghiêm của hắn ta sao?Cô có thể! Thật sự có thể!Về sau cô liền sợ chết hắn ―― chỉ cần nghĩ lại Mặc Uyên muốn vứt bỏ cô, nói muốn cô tạm biệt vinh hoa phú quý, cô liền có thể sợ đến mức muốn chết không muốn sống.Sáng sớm hôm sau, thời điểm Mặc Uyên xuống lầu ăn cơm, mắt nhìn Diệp Vi ngồi ở một bên.Cô cười cười với hắn ta, vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn ta nói: “Mặc tiên sinh buổi sáng tốt lành.”Mặc Uyên: “……”Hắn nhìn Diệp Vi một lát, quả nhiên thấy “Sợ hãi” không làm bộ chút nào ở dưới đáy mắt của cô, chân thật đến mức giống như hắn ta là một tên sát nhân cuồng ma.Hắn ta bình tĩnh dời tầm mắt đi.Nhịn rồi lại nhịn, nói: “Vì sao đột nhiên lại sợ hãi? Suy nghĩ cái gì?”Diệp Vi bịt mặt khổ sở nói: “Nghĩ đến việc phải rời khỏi Mặc tiên sinh, em liền sợ hãi……”Mặc Uyên: “Nói thật.”Diệp Vi: “Chính là lời nói thật nha Mặc tiên sinh?”Mặc Uyên: “Ha hả.”Cái gì mà sợ hãi rời khỏi hắn, sợ là sợ hãi vì về sau rời khỏi hắn liền không có ngày lành như hiện tại đi.Sau khi ăn xong Diệp Vi đưa Mặc Uyên đi làm, cô nhìn hắn ta ở trên xe, sau đó cười khanh khách phất tay tạm biệt, con chó cũng ngồi xổm một bên chảy nước dãi.Cô nhìn Mặc Uyên đi xa, còn âu sầu nhìn trời một lát, lúc này mới trở về hấp lại cảm giác buồn ngủ.Nhưng mà không ngủ được bao lâu, bác quản gia tới gõ cửa: “Diệp tiểu thư, chuẩn bị một chút, tiên sinh muốn cô tự mình đi qua đó đưa cơm trưa cho ngài ấy.”Diệp Vi ngủ đến mơ mơ màng màng, một cái cá chép lộn mình liền ngồi dậy.Bắt đầu làm việc!……Chị gái nhỏ ở quầy tiếp tân nhìn người phụ nữ một thân quý phái trước mắt.Cô lớn lên cực kỳ xinh đẹp, một thân hàng hiệu, tùy tiện một cái hoa tai cũng quý đến thái quá, là mấy năm tiền lương của cô ấy cũng không mua được, người phụ nữ này vừa thấy liền không giống bình thường, chỉ là quá mức kiêu ngạo, bộ dáng mắt cao hơn đầu khiến người ta nhìn mười phần không thoải mái.“Rất xin lỗi, cô không có hẹn trước, tôi không thể cho cô đi vào.”Diệp Vi đem hộp đồ ăn đặt lên trên bàn, khoanh tay trước ngực, mệnh lệnh nói: “Cô gọi lên văn phòng của Mặc Uyên, rồi nói tôi tên là Diệp Vi, tôi là tới đưa cơm cho anh ấy.”Chị gái nhỏ nói: “Xin lỗi, người muốn gặp Mặc tổng quá nhiều, tôi không thể người nào cũng đi hỏi một chút.”Diệp Vi: “Cô