“Chí Minh, các anh ở chỗ này làm gì vậy?”Vương Nhược Nghiên vừa đi ra khỏi phòng bệnh liền thấy Thịnh Chí Minh và Tôn Nghĩa Bác, Diệp Vi mấy người đứng ở hành lang, không khí thoạt nhìn cực kỳ không tốt.Cô không khỏi không đi tới.Bởi vì miệng vết thương còn chưa có khôi phục hoàn toàn, cho nên cô đi cực chậm, thoạt nhìn ốm ốm yếu yếu, làm người đau lòng.Tôn Nghĩa Bác lập tức đi qua, quan tâm nói: “Không có gì, chính là làm người nào đó không cần không biết tự lượng sức dây dưa Thịnh thiếu. Em cẩn thận một chút, đừng chạm đến miệng vết thương.”Vương Nhược Nghiên cười lắc đầu nói không có việc gì: “Các anh chính là quá khẩn trương, em thật sự không có việc gì.Tôn Nghĩa Bác bị kiên cường của Vương Nhược Nghiên đả động, lại lần nữa đối với Diệp Vi hừ lạnh một tiếng.Đây mới là người chân chính suy nghĩ vì người khác, Diệp Vi về điểm này miệng nói quan tâm nhưng tính quan tâm cái gì?Diệp Vi bị trừng mắt nhìn một cái, âm thầm gật gật đầu, vị “Đồng sự” này làm việc còn đỉnh đến vị, không tồi không tồi, không ngừng cố gắng đi!Thịnh Chí Minh:……???Kỳ quái, loại cảm giác kỳ quái này lại tới nữa.Hắn dùng sức nhắm mắt lại, đầu lại bắt đầu đau, lại nhìn Diệp Vi, Diệp Vi cười đẹp ôn nhu ôm cánh tay hắn nói: “Chí Minh, anh không tin em có phải hay không a? Anh phải tin tưởng em nha.”Ôn nhu khả ái, một chút cũng không thay đổi.Tôn Nghĩa Bác: “A!”Thịnh Chí Minh: “……”Vương Nhược Nghiên đôi mắt ngừng ở trên cánh tay Diệp Vi ôm Thịnh Chí Minh, chớp mắt một cái, không biết vì cái gì, trong lòng cô có chút không thoải mái, nhìn liền cảm thấy chướng mắt, loại cảm giác này có chút kỳ quái, cô mếu máo, dời đi tầm mắt không muốn nghĩ nhiều. Đồng thời lại cảm thấy Tôn Nghĩa Bác nói rất đúng, Diệp Vi làm thế nào có thể không tự hiểu lấy mình đi? Còn có chút vụng về vô dụng. Là cô ấy ở thời điểm nguy hiểm mặc kệ Thịnh Chí Minh, hiện tại nguy hiểm qua đi, lại trở về tỏ lòng trung thành, lại lần nữa muốn đạt được niềm vui của Thịnh Chí Minh, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?Chỉ sợ cũng là vì quyền thế của Thịnh Chí Minh quyền thế.Thịnh Chí Minh thông minh như vậy, hắn sẽ không biết sao? Rõ ràng hắn biết, vì cái gì còn cho Diệp Vi tiếp cận hắn?Cô đối với Diệp Vi tham sống sợ chết còn thích cố ý khó xử không có hảo cảm gì.Nói Thịnh Chí Minh thông minh, sẽ không nên lại bị Diệp Vi mê hoặc.Tôn Nghĩa Bác xem cảm xúc của Vương Nhược Nghiên mạc danh thấp xuống, lại vừa thấy Diệp Vi đối với Thịnh Chí Minh dây dưa không thôi, lập tức vì Vương Nhược Nghiên bênh vực kẻ yếu: “Cô nói cô quan tâm Thịnh thiếu, vì cái gì thời điểm có việc không thấy cô quan tâm? Cô như thế nào không đi cứu Thịnh thiếu? Cô thôi ngay đi, Nhược Nghiên đối Thịnh thiếu mới là thật tình, coi ấy có thể vì Thịnh thiếu đến mệnh cũng không cần, cô đâu? Cô làm cái gì? Cô chỉ biết xin tha mạng, cùng Thịnh thiếu phủi sạch quan hệ.” Cuối cùng đến ra kết luận, “Cô so với Nhược Nghiên đều kém từng ngọn tóc! Thức thời lăn nhanh đi.”Vương Nhược Nghiên bất đắc dĩ nói: “Nghĩa Bác, anh đừng nói như vậy.”“Lời anh nói chính là sự thật. Cũng không biết Diệp Vi, an đến là cái gì tâm. Ai, Nhược Nghiên, em chính là quá thiện lương, không cần vì loại người này mà nói chuyện.”Vương Nhược Nghiên thở dài, lắc đầu, không hề nói thêm cái gì.Cô cảm thấy Tôn Nghĩa Bác nói đúng không sai, Thịnh Chí Minh hẳn là đã sớm thấy rõ gương mặt thật của Diệp Vi, nhưng hiện tại hắn còn cùng cô ấy liên lạc không rõ, nếu hắn không nhịn được bị Diệp Vi mê hoặc, tương lai khẳng định sẽ bị thương.Tôn Nghĩa Bác: “Diệp Vi, đừng giả mù giả sương, nơi này không ai tin tưởng cô, cũng sẽ không ai hoan nghênh cô.”Diệp Vi liếc mắt Tôn Nghĩa Bác, đối với thái độ của hắn không có đối đãi ôn nhu như Thịnh Chí Minh, nói: "Lời này anh nói nhưng không có đạo lý, việc tôi quan tâm Thịnh thiếu, với việc bắt tôi dùng hay không dùng mạng đi cứu hắn là hai việc khác nhau, làm thế nào có thể nói nhập làm một?"Tôn Nghĩa Bác: “Nếu cô thật sự quan tâm Thịnh thiếu, sao có thể trơ mắt nhìn hắn đi tìm chết?”Lưu Giai tuyệt vọng bưng kín đôi mắt, xong rồi xong rồi, lời này có thể nói như thế nào? Không có gì để nói a.Thật sự quan tâm một người sao có thể nhìn hắn đi tìm chết?Tôn Nghĩa Bác có nói, quan tâm một người chân chính, là không có khả năng trơ mắt nhìn hắn đi tìm chết.Cho nên lời Diệp Vi đã nói là lời nói dối!Vương Nhược Nghiên nhìn Diệp Vi, xem cô sẽ làm sao.Thịnh Chí Minh nhướng mày, hắn cũng muốn nhìn một chút xem người phụ nữ này sẽ nói cái gì.“Cô nói a, làm sao không nói lời nào? Không có lời gì để nói đi.” Tôn Nghĩa Bác luôn thúc giục mãi, hắn muốn vạch trần gương mặt dối trá thật sự của Diệp Vi!Diệp Vi bị buộc đến liên tiếp bại lui, không cẩn thận nói lời nói thật: “Bởi vì mạng sống của tôi cũng quan trọng a, tôi muốn hảo hảo yêu quý sinh mệnh bản thân có sai sao?”Thịnh Chí Minh:: “……???”Tôn Nghĩa Bác: “……???”Vương Nhược Nghiên: “……???”Lưu Giai: “……???”Thật, thật sự có đạo lý? Thế nhưng không có lý do gì phản bác?Mấy người ở đây trong lúc nhất thời cũng chưa phản ứng lại.“Tôi cũng chỉ là một nữ hài tử a, dưới tình huống nguy hiểm như vậy, tôi có thể tồn tại để trở về sẽ dễ dàng sao? Vì cái gì không vì tôi mà cảm thấy vui vẻ ngược lại còn muốn quở trách tôi?” Diệp Vi thật cẩn thận, bắt lấy Thịnh Chí Minh nói, “Tôi cũng là người có cha mẹ a, nếu là tôi chết, bọn họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, biết bao nhiêu khổ sở a? Tôi không muốn ba mẹ tôi khổ sở đâu, Chí Minh, anh nói đúng không……”Thịnh Chí Minh hoảng hốt một chút:……Trả lời hay.Đối với Diệp Vi ở thời khắc nguy hiểm cùng hắn phủi sạch quan hệ, thời khắc mấu chốt không có cứu hắn, hắn kỳ thật cũng không có cảm giác gì, không có thất vọng cũng không có nhiều khổ sở.Ngược lại cảm thấy nên như vậy, hắn cùng Diệp Vi vốn không phải là quan hệ nam nữ bình thường.Chỉ là quan hệ của hắn cùng Diệp Vi cũng kết thúc không sai biệt cho lắm.Hắn cho rằng Diệp Vi đồng dạng biết tự giác, không nghĩ tới cô trừ bỏ gương mặt kia còn thật ngốc nghếch, cho nên hắn đối với cô lúc giảo biện và dây dưa sau này, mới có thể chán ghét như vậy.Đáng tiếc hắn phát hiện, Diệp Vi nói cũng rất có đạo lý.Cô quan tâm hắn, không muốn hắn chết là sự thật, cô không muốn chết vì chết cũng là sự thật.……Biết ăn nói như vậy ngốc nơi nào?:)Tôn Nghĩa Bác chấn kinh rồi, hắn sửng sốt một hồi lâu rốt cuộc mới phản ứng lại, hồ ly tinh này cũng quá giảo biện đi!Vương Nhược Nghiên cũng trầm mặc, Diệp Vi tâm cơ thật thâm trầm, cư nhiên làm bộ dạng đáng thương để người khác đồng tình.Tâm tình Lưu Giai thay đổi rất nhanh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên khóc hay nên cười.Diệp