Editor: May
Chờ khi đi vào biệt thự, tuy rằng Hoàng Phủ Bạc Ái đã làm tốt
chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vẫn bị cảnh tượng nhìn thấy trước mắt làm
cho nối trận lôi đình
Chính giữa phòng khách biệt thự, bày một bàn mạt chược.
Thịnh Vị Ương, mẹ Trương, còn có hai người phụ nữ phái tới vào buổi
chiều, bốn người lại có thể vây quanh cùng nhau chơi mạt chược! Trên mặt không biết dán lung tung rối loạn thứ gì!
Dọc theo tầm mắt
nhìn qua, Thịnh Vị Ương vừa vặn đối diện anh, trong tay đang sờ soạng
bài tẩy, đột nhiên, đôi mắt người phụ nữ sáng lên, hét lớn một tiếng,
“Ha ha, tôi zimo!”
Cái miệng nhỏ nhếch lên, cười đến tất cả đều là răng trắng thẳng đều, những tờ giấy trắng dán trên mặt còn bay loạn nơi nơi.
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái quả thực run rẩy đến không nhìn nổi, lạnh giọng bắn thẳng đến,
“Các người đang làm gì!”
……
Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức đi qua, mẹ Trương và hai hầu gái đã bị dọa đến bể mật, nơm nớp lo sợ thối lui đến một bên, giọng nói đều đang run rẩy, cùng kêu lên,
“Thiếu…… Gia.”
Hoàng Phủ Bạc Ái híp mắt sâu lại, thấm ánh sáng lạnh nguy
hiểm,
“Các người muốn chết?”
“Bịch bịch” hai tiếng, hai hầu gái đã bị dọa đến mềm nhũn quỳ trên mặt đất,
“Thiếu gia, chúng tôi……”
Mẹ Trương cũng muốn cùng nhau quỳ xuống, lại bị Thịnh Vị Ương nhanh tay lẹ mắt đỡ, tròng mắt rất khinh thường trợn trắng. Nha, đã là niên đại
nào, còn lưu hành quỳ xuống? Nếu không biết cô còn thật cho rằng chính
mình xuyên qua đấy!
Đầu Thịnh Vị Ương uốn éo, lung tung xé giấy trắng dán trên mặt xuống, đón nhận ánh mắt phẫn nộ của Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Anh rống loạn cái gì hả, là tôi bảo các cô ấy bồi tôi chơi mạt chược,
tôi là Hoàng Phủ thiếu phu nhân, các cô ấy dám không nghe tôi ư? Anh
muốn phát giận thì cứ hướng tôi này.”
Thịnh Vị Ương ăn ngay nói thật.