Editor: May
Sau khoảng năm phút đồng hồ, “Tốt hơn chưa?” Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu mi lại hỏi.
Thịnh Vị Ương hơi giật mình, giật giật chân.
A ha, thật sự một chút cũng không đau! Nhìn cô gái nhỏ lập tức nở rộ lúm đồng tiền, Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể cười theo.
“Hoàng Phủ Bạc Ái,” Thịnh Vị Ương không được tự nhiên kéo kéo khóe môi, rụt
rụt chân lại ở trong bàn tay anh, “Cái kia cám…… Cám ơn anh.”
Hoàng Phủ Bạc Ái thích ý nhướng mày, lại nhìn thấy ấn đường Thịnh Vị Ương nhảy lên,
“Tôi không ngại cô đổi một loại phương thức khác cảm tạ tôi.”
Giọng nói tan mất, Hoàng Phủ Bạc Ái đã cúi người dựa tới, bức Thịnh Vị Ương
tới góc chết bồn tắm, thân hình giống như liệp báo ** ngăn chặn tất cả
đường đi của cô.
Một bàn tay còn lại bắt lấy mắt cá chân mảnh
khảnh của cô, dọc theo bụng cẳng chân trơn mềm, ở trong nước không ngừng kéo dài về phía trước.
……
Thịnh Vị Ương không ngừng nhìn
gắt gao người đàn ông đang tới
gần, hai ngọn lửa đỏ sậm trong đôi mắt
sâu đen nhánh, không chỗ nào cố kỵ bao lấy cô.
Chợt, cả người cứng đờ!
Trong đầu lại không ngừng nhớ lại hình ảnh buổi tối trước khi anh đi công
tác, anh hung hăng xé nát quần áo của cô, rống giận trừng phạt ** cô.
Mí mắt xinh đẹp, thậm chí không kiềm nén được liền run rẩy, bị buộc ở
trong một góc bể tắm, càng thêm cuộn tròn thành một đoàn nho nhỏ.
Hoàng Phủ Bạc Ái bỗng nhiên dừng lại.
Anh khóa chặt khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương, nhìn ra trong mắt kiêu ngạo của cô lóe lên hoảng loạn vô thố.
Cô đang sợ hãi, là bởi vì một đêm trước khi rời đi kia.