Editor: May
Nhìn khuôn mặt nhỏ không được tự nhiên lại nghẹn
khuất của người phụ nữ, một hơi nghẹn nơi ngực Hoàng Phủ Bạc Ái liền
thông thuận, anh rốt cuộc hòa nhau một ván.
Hoàng Phủ Bạc Ái giơ hàm dưới lên, lỗ mũi hướng lên trời, mắt sâu tà mị lại có thể thật kiêu ngạo nhướng nhướng,
“Thịnh Vị Ương, tôi đói bụng, nhanh xuống dưới nấu cơm!”
Sau khi ném một câu như vậy, mỗ nam lại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên
ngang xoay người rời đi, Thịnh Vị Ương còn đang như đi vào cõi thần
tiên,
“…… A! Mẹ Trương đâu?”
Khi phục hồi tinh thần lại, Hoàng Phủ Bạc Ái đã sớm ra khỏi phòng.
……
Thịnh Vị Ương lại nhìn chung quanh tủ quần áo, quần áo vật phẩm trang sức đàn ông và phụ nữ sắp xếp chỉnh tề.
Mãi cho đến giờ khắc này, Thịnh Vị Ương mới khắc sâu ý thức được, ba tháng
kế tiếp, cô thật sự phải sớm chiều ở chung với người đàn
ông máu lạnh
Bạc Ái kia.
Thoáng chốc, lông mi cánh bướm nhanh nhẹn vỗ vỗ, ba tháng, rất nhanh.
Thịnh Vị Ương nhẹ nhàng kéo cửa lưu ly của tủ quần áo lại, sau đó cũng xoay người đi ra khỏi phòng.
Phòng khách biệt thự, Hoàng Phủ Bạc Ái bắt chéo hai chân, một bộ dáng Thái
thượng hoàng ngồi ở trên sô pha, cầm laptop trong tay không biết đang
xem cái gì.
Thịnh Vị Ương đi qua, quay đầu nhìn phòng bếp, xác định mẹ Trương không ở đó, sau đó nghi hoặc hỏi,
“Mẹ Trương đâu?”
Lại bị mỗ nam hoa hoa lệ lệ làm lơ.
Thịnh Vị Ương nhăn cái mũi lại, lại hỏi một lần,
“Sao không thấy mẹ Trương?”