Editor: May
Thịnh Vị Ương thở nhẹ một tiếng, đột nhiên dùng sức,
lại có thể cứng rắn đẩy Hoàng Phủ Bạc Ái ra, sau đó vừa nâng áo ngủ
trước ngực lên bảo vệ, vừa đỏ mặt mắng anh,
“Đại sắc lang!”
Sau đó xoay người liền chạy ra phòng bếp, “bình bịch” lên lầu về phòng thay quần áo, trong miệng lẩm bẩm lầu bầu,
“Nha, sao lại đột nhiên buổi trưa liền trở về!……”
……--
Nhìn thân ảnh hốt hoảng chạy đi của con báo nhỏ, còn có thể nghe thấy tiếng
cô lầu bầu bất mãn, tâm tình Hoàng Phủ Bạc Ái cực tốt, buổi trưa anh trở về là lấy một phần văn kiện, thật ra cũng có thể để cho Bạc Tam đưa đến công ty cho anh.
Lại nghiêng đầu nhìn trên bàn bếp một cái, mỳ Ý bơ tôm tươi đã làm tốt.
……
Thịnh Vị Ương thay quần áo xong xuống lầu, Hoàng Phủ Bạc Ái đã tự mình múc
xong mý Ý, đang ngồi ở trên bàn cơm gỗ tông đỏ vẻ mặt thích ý hưởng
dụng.
Trong bụng lại truyền ra một tiếng kháng nghị, Thịnh Vị Ương giận.
“Hoàng Phủ ba tuổi!”
Thịnh
Vị Ương lập tức đi đến nhà ăn, ánh mắt sáng ngời trừng mắt nhìn dĩa mỳ Ý trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái,
“Đây là tôi làm cơm trưa cho chính mình! Anh muốn ăn thì tự mình làm đi!”
Hoàng Phủ Bạc Ái lãnh diễm thoáng nhìn, đúng lý hợp tình thưởng hai chữ,
“Không biết.”
“Vậy phái thủ hạ của anh đi nhà hàng mua.”
“Khó ăn.”
“……” Đầu Thịnh Vị Ương lại bắt đầu hiện lên hình ảnh bạo lực dùng chân đạp
lên trên mặt yêu tinh kia, hô hấp một hơi thật sâu, Thịnh Vị Ương lại
cười tủm tỉm cắn răng nói,
“Mỳ này thưởng cho anh!”
Sau đó khí phách hừ một tiếng, lại nhảy vào trong phòng bếp hai hàng lệ rơi làm lại một phần mỳ Ý cho chính mình.