Editor: May
Từ lúc anh vừa mới vào phòng đã bắt đầu tức giận, sau đó ngồi xuống gắt gao trừng mắt nhìn cô, đến bây giờ lại đút cô ăn cơm?
Anh suy nghĩ cái gì? Anh đến tột cùng muốn làm cái gì?
Đột nhiên lại nghĩ đến một khắc anh gắt gao bóp cô kia, bỗng nhiên, trong
lòng chợt lạnh, đau đớn đánh úp lại, ngay cả giọng nói cũng mất đi sinh
khí, lại cắn chữ rõ ràng,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh không cần phải đút một phụ nữ hạ tiện như tôi ăn cơm đâu.”
Cánh tay Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ, gần như muốn ném chén đang cầm ra ngoài,
lại càng khẩn cầm, bởi vì, anh chính là hung hăng quăng ngã nát chén như vậy, khiến cô bị phỏng.
……
Ánh mắt bình tĩnh của Thịnh Vị Ương càng phai nhạt,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, chuyện anh điều tra đã điều tra xong chưa?
Không phải anh nói Kiệt Hận Thiên kia là người tình của tôi ư? Tôi cõng anh
hẹn hò ăn cơm với người đàn ông khác, anh còn muốn ngồi ở chỗ này đút
tôi ăn cơm à?”
Cả người Hoàng Phủ Bạc Ái chấn động, giọng nói rùng mình chảy ra từ hàm răng cắn chặt, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi,
“Thịnh
Vị Ương, cô câm miệng.”
“Vì sao tôi phải câm miệng?” Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương tái nhợt, gần
như không có một tia huyết sắc, “Hoàng Phủ Bạc Ái, những chuyện này đều
là anh nói với tôi, tôi chỉ là đang nhắc nhở anh mà thôi.”
Những
lời này, rõ ràng đều là anh mắng cô, rõ ràng người chịu ủy khuất là cô,
sao anh lại muốn sinh khí như vậy? Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng cô
không tim không phổi sao?
Dưới chăn tơ tằm màu tuyết trắng, đôi
bàn tay trắng như phấn dùng sức nắm chặt thậm chí kìm không được run
rẩy, mắt châu không có sinh cơ, dần dần biến đỏ……
……
Sống
lưng Hoàng Phủ Bạc Ái cứng đờ đến lợi hại, nhìn đôi mắt ngừng đỏ thẩm
của cô, tựa như nhiễm huyết, càng nhiễm càng mãnh liệt…… Chợt ngực nhói
đau, giọng nói kinh sợ gào thét,
“Không cho phép khóc!”