Editor: May
“Thịnh Vị Ương,” Thịnh Vị Ương cười cong cong, dừng một chút, tiếp
tục nói, “Chỉ là E, trước khi ngài tới hẳn là đều đã điều tra xong rồi
đi.”
Nhìn bộ dáng Thịnh Vị Ương cười đến thuần túy lại thiện
lương, khóe mắt Hoàng Phủ Thí lóe lên một cái, vì sao ông lại có loại ảo giác nếu như ông phủ nhận chính là tội nhân thiên cổ.
Nhưng
mà, con nhóc này nói cũng không sai, muốn làm Hoàng Phủ thiếu phu nhân,
phải qua cửa ải này, trước khi ông ta tới, ông ta đã cho người điều tra
hết tư liệu của cô.
Hoàng Phủ Thí tiếp tục hỏi chuyện,
“Con nhóc thúi, vừa rồi khi tôi tiến vào, nghe thấy cô gọi tên nhóc thúi kia cái gì mà Hoàng Phủ ba tuổi”
Ấn đường Thịnh Vị Ương nhảy dựng, cho rằng đây là tiết tấu lão tử bất
bình thay con trai, không đợi cô nghĩ tốt giải thích như thế nào, Hoàng
Phủ Thí chợt nhướng mày lạnh,
“Tiểu súc sinh kia hoàn toàn còn
không bằng đứa bé ba tuổi, cả ngày chỉ biết đối nghịch với lão tử”
Thịnh Vị Ương, “...”
Được rồi, cô quả nhiên suy nghĩ nhiều.
Nhìn mặt Hoàng Phủ Thí đầy thần sắc khinh thường, Thịnh Vị Ương bỗng
nhiên nhớ tới lời nói của Hoàng Phủ Bạc Ái ở trong vườn hoa vào ngày đó, anh nói E hoàn toàn không coi anh là con trai, còn có ánh mắt thảm đạm
bị bi thương cắn nuốt khi nói chuyện kia.
Bỗng chốc, ngực Thịnh Vị Ương tê rần, cũng không biết dũng khí và lá gan tới từ nơi nào, ngẩng đầu liền nói,
“E, nếu ngài thật sự hiểu con trai của mình, liền sẽ biết vì sao Hoàng Phủ Bạc Ái vẫn luôn đối nghịch với ngài.”