Quán cà phê RL kiểu Ý.
Thịnh Mạt Ly như thế nào cũng không nghĩ
đến Nhị công chúa nhà họ Dạ lại có thể sẽ tự mình tìm cô, sắc mặt co
quắp còn mang theo hoảng sợ, siểm mị hỏi,
“Dạ tiểu thư, không biết cô phái người tìm tôi có chuyện…… gì?”
Dạ Anh khinh thường quét mắt một cái,
“Cô chính là chị họ của Thịnh Vị Ương?”
Trong lòng Thịnh Mạt Ly cả kinh, nghe ngữ khí nói chuyện của Dạ tiểu thư, hẳn là giống như cô, ghét cay ghét đắng Thịnh Vị Ương đến cực điểm.
Bỗng chốc, ánh mắt thấp thỏm của Thịnh Mạt Ly xẹt qua một tia độc ác, tâm tư xoay chuyển cực nhanh, vừa nhấc đầu rất tuyệt nhiên phủ nhận nói,
“Dạ tiểu thư, tuy rằng trên danh nghĩa Thịnh Vị Ương là em họ của tôi,
nhưng cô ta và nhà họ Thịnh hoàn toàn không có bất luận quan hệ huyết
thống gì!”
--
Dạ Anh rõ ràng có chút chấn động,
“Cô nói cái gì?”
……
Thịnh Mạt Ly gần như là gấp không chờ nổi nói,
“Thịnh Vị Ương không phải con gái ruột của chú hai thím hai tôi, cô ta chính là dã loại không ai muốn!”
Thật ra Thịnh Mạt Ly cũng là mấy ngày hôm trước khi
đi ngục giam thăm daddy
Thịnh Viễn Hải của cô mới biết được, Thịnh Viễn Hải không cẩn thận nói
lỡ miệng.
Năm đó, hai vợ chồng Thịnh Viễn Dương mới vừa kết hôn
không bao lâu, đi ra ngoài du lịch một chuyến liền ôm trở về một bé gái
mới sinh ra, đứa bé kia chính là Thịnh Vị Ương, cụ thể sao lại như thế
thì Thịnh Viễn Dương cũng không có nói rõ ràng, sau đó một nhà Thịnh
Viễn Dương liền dọn từ nhà họ Thịnh ra ngoài ở.
Thịnh Viễn Hải
còn đặc biệt dặn dò Thịnh Mạt Ly đừng nói chuyện này ra, rốt cuộc ông
vẫn rất có lỗi với một nhà người em trai này của mình, trong lòng càng
là hổ thẹn, hiện giờ nhà họ Thịnh phá sản, ông cũng bị bắt vào tù, nửa
đời sau cũng đều không cần tranh nữa.
Nhân quả tuần hoàn, đây đều là báo ứng.