Editor: May
Bỗng chốc, đồng tử co chặt của Lôi Nặc càng sâu, nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Hoàng Phủ Bạc Ý, hơi mở ánh mắt ra một chút.
Hoàng Phủ Bạc Ý cười lạnh lùng, toàn là trào phúng, châm chọc anh, càng châm chọc chính cô.
Cũng cười đến Lôi Nặc càng khó chịu, cả người dựng lông.
Hoàng Phủ Bạc Ý phủ lên bàn tay Lôi Nặc bắt lấy tay cô, gỡ từng ngón tay một
ra, run rẩy cánh tay của mình, mắt tiễn ướt át rơi xuống, nhìn mảnh núi
non dưới chân này,
“Lôi Nặc, anh còn có nhớ nơi này không?”
Bỗng chốc, lại ngước mắt, ánh mắt thiêu đốt nhìn Lôi Nặc, ánh mắt nóng bỏng
như vậy, làm Lôi Nặc gần như né tránh, lại cố tình nhịn không được động
tâm bị câu đi linh hồn nhỏ bé.
……
Sau một lúc lâu, môi đỏ
mím chặt của Lôi Nặc hé mở, giọng nói nặng nề tràn ra từ trong cổ họng
khàn khàn, đánh vỡ một mảnh lặng im quá mức cắn nuốt tâm này,
“Ừ.”
Đến Hoàng Phủ Bạc Ý cũng không có phát hiện, khi cô nghe được Lôi Nặc
trả
lời, lại có thể ở trong lòng thở ra một hơi, sống lưng gắt gao căng chặt cũng hòa hoãn một chút.
Nếu vừa rồi anh trả lời không nhớ rõ, cô nhất định không chút do dự đẩy anh xuống từ đỉnh núi này. Nha! Quá khinh người!
Cũng may, anh nhớ rõ, anh còn nhớ rõ.
Bởi vì nơi này, ngọn núi mây trắng này, là bắt đầu ái muội của anh và cô, là xuân tâm cô gái nhỏ bắt đầu manh động.
……
Một năm đó, cô tám tuổi, anh mười một tuổi.
Cô và anh trai cô, còn có mấy người anh cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nghỉ hè
kia, bọn họ cùng nhau đến ngọn núi này đi chơi, còn nhớ rõ lúc ấy chơi
đến là trò chơi bắt người.