Editor: May
Tiểu Quang đứng thẳng thân thể nhỏ, bảo hộ ở trước
người Hạ Mộc Cẩn, lông mày nhỏ tuấn tú hơi nhăn chặt, cực kỳ giống người đàn ông nào đó.
Tiểu Quang lại lấy kẹo sữa mềm từ trong túi ra,
nhét vào trong lòng bàn tay có chút thô ráp của Hạ phu nhân, nghịch ngợm nhếch miệng cười.
Không nghĩ tới mờ ám rất nhỏ này bị Trương Vân thấy được, tiến lên, một phen đoạt lấy kẹo sữa trong tay Hạ phu nhân.
Sau đó tóm được cơ hội liền mắng chửi, trong tay đoạt lại kẹo sữa trực tiếp từ từ đi đến bên cửa sổ phòng bệnh ném ra ngoài.
“Mày là thứ dã chủng không có giáo dưỡng, lén lút làm cái gì! Mày muốn hại chết người à!”
……
Chợt, mắt thanh lạc của Hạ Mộc Cẩn cứng đờ, ý lạnh đã rút đi trong mắt tiễn
chậm rãi nổi lên, ngước mắt, thẳng lưng, ngữ khí thẳng ngạnh,
“Mẹ, Tiểu Quang chỉ là muốn cho bà nội ăn kẹo mà thôi.”
“Ăn kẹo cái gì! Mày không biết bà nội bị tăng đường huyết sao!” Trương Vân
càng phẫn nộ rồi, trợn đôi mắt đến lớn nhất, “Mày hại chết anh
mày, còn
muốn hại chết bà nội sao?”
Bỗng chốc, cả người Hạ Mộc Cẩn hung
hăng chấn động, đôi mắt thanh lãnh có chút đau đớn, trong lúc nhất thời
hô hấp đều trở nên không thông khó khăn.
Sắc mặt Hạ phu nhân cũng khó coi, lôi kéo tay Hạ Mộc Cẩn, hiền lành xoa xoa, sau đó quay đầu quát bảo Trương Vân ngưng lại,
“Trương Vân, sao cô lại nói với đứa bé như vậy!”
“Chẳng lẽ không phải sao!” Ánh mắt Trương Vân càng căm ghét, “Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái không cần mặt mũi như vậy chứ!”
……
Tiểu Quang đứng ở bên người Hạ Mộc Cẩn, gắt gao nắm tay Hạ Mộc Cẩn, trừng
mắt nhìn Trương Vân, tựa như con thú nhỏ muốn tức giận, một bộ dáng đau
lòng cho mẹ của mình,
“Mẹ.”