Thế giới rạn nứt.
Cái này nhìn rất đáng sợ nhưng quả thật là một thế giới đáng yêu, giống như bức tường giấy cũ nát bị người xé xuống từng tờ một. Căn phòng đã biến mất lần thứ hai xuất hiện trong tầm nhìn, cơ thể bị biến thành búp bê vải dần dài ra, to lên, sau đó khôi phục thành cơ thể ban đầu.
Thân hình to lớn của Na Na biến thành sương đen, có cơn gió thổi qua lập tức tan thành mây khói.
Những dấu vết loang lổ kia không bao giờ xuất hiện nữa, thế giới thú bông biến mất hoàn toàn, tất cả mọi người đã trở về thế giới hiện thực, ở trong phòng ngủ, vẫn trong tư thế trước lúc tiến vào trong thế giới thú bông kia.
Tuế Văn đứng cạnh Thời Thiên Ẩm, Trần Hề Hề đứng ngây ngốc ở cửa.
Người phụ nữ bảo vệ chồng con mình, vừa bị chồng đánh ngã xuống đất.
Ngay cả tiếng rơi xuống đất cũng chậm chạp vang lên vào giờ phút này.
"Ầm——"
Tất cả mọi người bừng tỉnh.
Người phụ nữ sửng sốt trong hai giây, đứng dậy khỏi mặt đất. Cô phủi váy, chậm rãi đi đến, càng đi càng ngẩng cao đầu, tinh thần tỏa sáng.
Cô đi đến cửa, ngồi xuống nhặt Na Na đầu mình hai nơi lên, đầy yêu thương lau đi tro bụi trên mặt và tay của nó. Sau đó cô xoay người, nhìn về phía Đổng Hữu Quân.
Giống như đi qua đầm lầy, bị cắn nuốt, bị bao phủ.
Đầm lầy không đáng sợ, đáng sợ là người bị nó đồng hóa.
Ánh mắt của cô không mang theo thù hận, chỉ tràn đầy hờ hững.
Cô nói với Đổng Hữu Quân: "Được rồi, chúng ta ly hôn đi."
Một tiếng vừa được nói ra, trong lòng Tuế Văn âm thầm thở ra một hơi.
Hắn cảm thấy kết quả như vậy cũng không tệ lắm, thú bông không giết người, mẹ Đổng Thâm cũng thoát khỏi những ngày sống trong địa ngục. Hiện giờ cũng chỉ còn lại...
Ánh mắt hắn nhìn về phía Na Na.
Điểm đen cùng vầng sáng xuất hiện từ cơ thể bị bung ra của Na Na.
Dưới tình huống bình thường, chỉ có Hàng Vật Sư mới có thể nhìn thấy Vật Kị.
Tuế Văn không tiếng động thả linh lực của mình ra, kéo lực lượng của Hình Linh vẫn đang bồi hồi bên cạnh con búp bê về, điểm đen và vầng sáng giống như những lần trước cùng bay lại.
Vầng sáng nhấp nháy, giống như hô hấp bắt đầu nhập vào ngón tay Tuế Văn.
Tuế Văn nhìn thấy sắc hồng bên trong vầng sáng nhưng hắn còn chưa kịp nhìn kĩ thì vầng sáng đã hoàn toàn tiến vào cơ thể hắn, không thể nhìn thấy gì nữa.
Việc này cũng không sao cả, dù sao buổi tối sẽ biết tình huống cụ thể là gì.
Thu được một nửa, còn lại một nửa.
Tuế Văn lấy một thẻ bài trống từ trong túi ra, chuẩn bị tiếp tục thu phục Hình Linh, nhưng lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện một ánh mắt đang dừng trên người mình.
Hắn nhìn theo cảm giác, nhìn thấy Trần Hề Hề đang dùng ánh mắt suy tư nhìn hắn.
Tuế Văn: "......"
Tuế Văn dừng hành động của mình lại.
Hắn có hơi tiến thoái lưỡng nan, lấy ra cũng không được mà để lại cũng không xong.
Đúng vào lúc này, Thời Thiên Ẩm ở bên cạnh bỗng tiến lên một bước, dùng thân thể của mình che trước mặt Tuế Văn, ngăn lại tầm mắt của Trần Hề Hề.
Nhận được sự che chắn rồi, Tuế Văn lấy thẻ bài trống ra, đặt trước người mình, ở chỗ khuất phía sau lưng Thời Thiên Ẩm nhẹ nhàng lóe sáng, hấp thụ toàn bộ điểm đen vào trong thẻ bài.
Điểm đen vờn quanh, trên giấy xuất hiện đồ án của Na Na.
Đồ án in lên giấy, ánh sáng lập lòe.
Lúc này, ánh sáng 5 màu lập lòe trên mặt giấy một lúc lâu, không trực tiếp biến mất mà giống như dòng nước, dần dần tập trung trên tay Na Na.
Sắc táo đỏ tươi, oải hương tím biếc.
Hai màu sắc ấy cũng cùng nhập vào thẻ bài.
Sách cũ không cần mệnh lệnh của Tuế Văn đã tự động tiến vào thẻ bài búp bê lấy tin tức ra:
Tên: Búp bê
Kỹ năng: Thế thân; Búp Bê Hài Hước
Kĩ năng 1: Thế Thân. Con rối có thể thay người nhận một lần công kích ảnh hưởng đến tính mạng, sau khi sử dụng, Hình Linh này sẽ biến mất.
Kĩ năng 2: Búp Bê Hài Hước: "Ha ha, chúng ta cùng đi chơi đi..." Búp bê có thể biến mọi thứ thành búp bê lớn nhỏ. Thời gian duy trì là 1, sau đó vật đã chịu công kích sẽ khôi phục về hình dạng ban đầu.
Đã có nhiều thẻ bài rồi nhưng vừa nhìn thấy một Hình Linh tinh anh như thế, Tuế Văn cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, không khỏi thốt lên lời cảm thán: "Oa..."
Thời Thiên Ẩm đứng ở phía trước khẽ xoay đầu: "Xong rồi?"
Tuế Văn: "Xong rồi."
Vì thế Thời Thiên Ẩm duỗi tay, nắm chặt lấy tay Tuế Văn, bỏ qua ánh mắt của mọi người, quang minh chính đại kéo người ra khỏi phòng ngủ.
Tuế Văn nhìn trái nhìn phải...
Hắn làm như không có việc gì, còn bình tĩnh chào hỏi Phí Vũ và Trần Hề Hề.
Đến cửa, thang máy cũng vừa lúc dừng ở tầng này, Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm cùng đi vào trong thang máy.
Bên trong thang máy, hắn nói với Thời Thiên Ẩm: "Cảm giác chúng ta càng ngày càng ăn ý hơn, tôi còn chưa nói cậu đã đứng chắn trước mặt tôi, cản lại ánh mắt của Trần Hề Hề."
Thời Thiên Ẩm lên tiếng, giọng nói bình thường, không giống như vui vẻ, cũng không giống như không vui: "Là do chúng ta bị khế ước trói buộc với nhau, vẫn luôn ở cạnh nhau, cho dù không ăn ý cũng sẽ ăn ý."
Tuế Văn lại nói: "Còn muốn đánh một trận không?"
Thời Thiên Ẩm: "......"
Cậu đã quên mất việc này.
Thời Thiên Ẩm không có hứng thú: "Còn" nhưng có đánh thắng hắn thì mình cũng đau, "Không đánh..."
Mình đoán được mà.
Yêu quái này cũng chỉ nóng nảy được ba phút...
Tuế Văn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đánh giá: "Thật là một lựa chọn sáng suốt, chúng ta không thể tách rời nhau, không nên nội chiến."
Thời Thiên Ẩm: "......" Cậu bỗng nhiên cảm thấy không hiểu được, "Khi nào thì chúng ta không thể tách rời nhau?"
Tuế Văn: "Cả cơ thể lẫn tâm hồn."
Thời Thiên Ẩm: "???"
Tuế Văn: "Dưới tác dụng của khế ước, chúng ta không thể cách xa nhau, không thể tổn thương nhau, chỉ có thể cùng nhau làm việc..."
Nói rồi hắn bật cười, giống như hồ ly ngửi được mùi thơm của thịt gà.
Cảm giác không có việc gì lôi Thời Thiên Ẩm ra đùa còn rất vui nha.
Dù sao, không thể lúc nào cũng để cho đối phương nổ pháo mà mình lại không phản kích đúng không nào?
***
Hai người ra khỏi cửa nhà Đổng Thâm chưa được bao lâu thì Trần Hề Hề và Phí Vũ cũng đi ra.
Những việc còn lại là việc riêng của gia đình họ, cho nên hai người cũng biết mình cần phải rời đi, để lại không gian cho gia đình Đổng Thâm.
Trong lúc chờ thang máy, Trần Hề Hề bỗng nhiên nhở đến một việc,cô bé nói với Phí Vũ: "Lớp trưởng, mau lấy di động của cậu ra nhìn thử xem."
Phí Vũ: "Làm sao vậy?"
Trần Hề Hề nhắc nhở đối phương: "Nhìn xem ảnh chúng ta chụp trong thế giới thú bông có thể dùng được không?"
Phí Vũ bừng tỉnh, lấy di động ra, mở album, chỉ nhìn thoáng qua đã chuyển hướng màn hình về phía Trần Hề Hề.
Trần