Tình huống này không thích hợp.
Tuế Văn đứng ở hành lang ngây ngẩn cả người.
Nhưng tất cả mọi chuyện xung quanh vẫn đang tiếp tục phát triển, đằng trước, người đàn ông vạm vỡ sau khi giết bác sĩ giống như mất đi mục tiêu, lại giống như đã được thỏa mãn, trên mặt hắn không còn tàn nhẫn như lúc ban đầu, trở nên bình thản hơn nhiều.
Hắn lau sạch máu trên dao, sau đó chậm chạp rời đi, lại đến đại sảnh một lần nữa, ngồi trong đại sảnh, giống như một người bình thường đến khám bệnh.
Hành lang bệnh viện có rất nhiều phòng khác nhau.
Lúc này, Tuế Văn phát hiện, mặc dù bác sĩ và y tá, kể cả bệnh nhân vẫn đi lại bình thường, nhưng mấy căn phòng bên cạnh đều như có như không giấu một cánh cửa, bên trong không truyền ra bất kì một âm thanh nào, giống như bác sĩ bên trong cũng biết sát thủ rất kinh khủng, yên lặng tránh né kẻ sát nhân này.
Tuế Văn lui ra phía sau một bước, lại lui ra phía sau một bước nữa.
Hắn yên lặng không lên tiếng, đi về phía toilet ở cuối hành lang.
Hắn nhìn thấy vật trước mắt, giống như rất kì lạ, lại giống như ẩn chứa logic nhất định.
Nhưng tạm thời hắn chưa nghĩ ra bên trong sự kì lạ này đang cất giấu logic gì.
Nhưng ít nhất hắn có thể xác định. Đó là...
Từ sau khi hắn ra khỏi toilet đã xảy ra thay đổi.
Tuế Văn quay lại toilet một lần nữa.
Hắn hít sâu một hơi, dựa theo lần đầu đến, đến trước gương ở bồn rửa tay.
Dưới vòi nước, dòng nước chảy xôn xao.
Tuế Văn lại cúi đầu một lần nữa, rửa tay.
Giống như lần đầu tiến vào, hắn chăm chú rửa sạch bụi đất và máu trên tay.
Lần này tiến vào, hắn chăm chú nhìn vào vòi nước kim loại, nơi đó có thể phản chiếu ánh sáng trong gương.
Nhưng mà......
Không có gì thay đổi cả.
Tuế Văn ở trong toilet rửa tay khoảng 10, da trên tay đã bị hắn xoa cho đỏ rồi nhưng vẫn không phát hiện điều lạ lùng nào từ cái gương này.
Tuế Văn tắt vòi nước đi, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì.
Mặc kệ có phải hắn nghĩ sai hay không, dù sao hiện giờ cái toilet này cũng không có giá trị gì cả.
Hắn chạm bàn tay ướt đẫm của mình lên mặt kính.
Cảm giác lạnh lẽo, cứng rắn truyền lại bàn tay hắn.
Hắn xoay người, mở cửa.
Một đôi nam nữ vừa hôn nhau vừa đi về phía này.
Ánh mắt của Tuế Văn dừng lại trên người vị bác sĩ cùng y tá kia, ngay sau đó mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Khi hai bên bước thoáng qua, Tuế Văn lập tức lấy di động ra gọi cho Thời Thiên Ẩm.
Không có gì ngoài ý muốn, điện thoại không liên lạc được, tín hiệu bao trùm toàn cầu không thể dùng được ở đây.
Nhưng Tuế Văn tương đối bình tĩnh, vì hắn có một phương pháp khác.
Hắn lấy trang giấy của sách cũ trong túi ra.
Trước khi đi vào toilet, sách cũ vẫn đang ở bên cạnh Thời Thiên Ẩm.
Có lẽ hiện giờ bọn họ vẫn ở cạnh nhau.
Hắn dùng ngón tay viết lên trang sách.
Cậu ở ——
"Cứu mạng! Cứu mạng! Ai tới cứu... cứu tôi!!!"
Giọng cầu cứu bỗng nhiên vang lên từ phía trước!
Ngón tay Tuế Văn run lên, đầu ngón tay cắt thành một đường nét dài, làm hỏng chữ viết vốn có.
***
Ở hành lang của bệnh viện.
Thời Thiên Ẩm vẫn đang ngồi ở chỗ cũ chơi game.
Sách cũ ở bên cạnh cậu nhàm chán bay tới bay lui, chờ Hàng Vật Sư trở về. Tối nay nó đã nhìn thấy rất nhiều thứ, có rất nhiều chi tiết nó muốn nói cho Hàng Vật Sư, còn chờ Hàng Vật Sư đổi lại cho nó một cái bìa thật đẹp.
Nhưng không biết vì sao, Hàng Vật Sư lại mãi chẳng trở về...
Trên người nó bỗng nhiên cảm thấy nhồn nhột, là cảm giác có người viết chữ lên nó.
Lúc này, có thể viết chữ trên người nó cũng chỉ có Hàng Vật Sư.
Tinh thần của sách cũ rung lên, nó vội vàng mở sách ra nhìn thoáng qua.
Một chữ "ở" xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện trên người nó.
Nó mờ mịt nhìn một vòng, không hiểu Hàng Vật Sư muốn nói gì, vì vậy bay đến trước mặt Thời Thiên Ẩm, nói với cậu: "Hàng Vật Sư viết một chữ nhưng ta đọc không hiểu."
Thời Thiên Ẩm hạ mắt: "Ở".
Sách cũ: "...... Ta biết nó đọc là "ở", nhưng ta muốn hỏi vì sao Hàng Vật Sư lại viết chữ này? Có phải có ý gì không? Có phải đang khảo nghiệm ta không?"
Thời Thiên Ẩm: "......"
Giống như muốn xé nát cái quyển sách đang lải nhải này.
Nhưng nó dù sao cũng là sách của Tuế Văn...
Thời Thiên Ẩm cúi đầu, tiếp tục chơi trò chơi, quyết định nể mặt Tuế Văn thả cho sách cũ một con ngựa.
Sách cũ vẫn còn đang bay lòng vòng, không ngừng oán hận: "Hàng Vật Sư đang ở đâu, vì sao đi đã lâu rồi mà vẫn chưa quay lại..."
15 là lâu à?
Thời Thiên Ẩm không kiên nhẫn nghĩ.
Sau khi nghe quyển sách cũ này lải nhải liên tục, cậu cũng muốn Tuế Văn sớm quay lại... sớm quay lại xử lý cái quyển sách đáng chết này.
***
Tại một phòng cấp cứu khác trong bệnh viện.
Đỗ Hồng ngã từ trên giường bệnh xuống.
Nước sát trùng nồng nặc xông vào mũi, dao phẫu thuật chói lọi lắc lư trước mặt gã, bác sĩ cầm dao phẫu thuật đâm mạnh về phía gã.
Đỗ Hồng ngã xuống dưới đất, bò dậy chạy thật nhanh ra ngoài, thần kinh của gã sắp đứt đoạn, gã không biết bệnh viện này đã xảy ra chuyện gì, cũng không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận.
Gã chỉ biết bác sĩ vừa vào trong phòng kia muốn giết gã, còn một đôi bác sĩ với y tá trước đó đã sắp lăn lộn với nhau, cơ bản sẽ không đến cứu gã.
"Cứu mạng, cứu mạng... bác sĩ giết người, bác sĩ giết người..."
Gã gào thật to, mong chờ có người tới cứu, nhưng cánh cửa phòng cấp cứu dày nặng đóng lại thật chặt, trong quá trình gã giãy giụa lại va phải gậy truyền nước, ngã sóng soài trên mặt đất, còn chưa kịp bò dậy đã thấy bác sĩ kia vọt đến.
Hắn giơ cao dao phẫu thuật lên, ánh dao lạnh băng chiếu rọi sự hưng phấn trên mặt hắn.
Hắn cười rộ lên đầy dữ tợn: "Thế giới này không cần bệnh nhân..."
Dao nhỏ hạ xuống.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu dày nặng cũng được mở ra.
Khóe mắt của Đỗ Hồng nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ cầm dao đứng ở cửa, nhưng đã quá muộn, dao phẫu thuật đã hạ từ đỉnh đầu xuống.
Gã chỉ có thể hoảng sợ lui về phía sau, đưa tay lên theo bản năng, không còn cách nào bảo vệ mình...
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, một đôi tay từ phía sau nắm lấy vai gã, lôi gã về phía sau.
Trong thời điểm mấu chốt, Tuế Văn đã dụ tên giết người ra khỏi phòng cấp cứu, sau đó lẻn vào từ một hướng khác để cứu Đỗ Hồng.
Nhưng đây chỉ là mở đầu.
Dao phẫu thuật từ phía trên đâm vào mặt đất, bác sĩ thất thủ lần thứ 2 lảo đảo hai cái, đứng không vững. Tuế Văn nắm lấy cơ hội này, tiến về phía trước hai bước, đá vào cổ tay bác sĩ, để dao giải phẫu văng ra, sau đó lại nhặt dao ném ra ngoài cửa sổ.
Đây cũng chỉ là bước đầu tiên.
Tuế Văn lại nâng Đỗ Hồng dậy, cầm lấy gậy truyền nước ném vào người tên cuồng sát nhân, trong lúc hắn giơ tay lên che đầu