Đao sáng như tuyết lại một lần nữa đưa đến trước mặt Tuế Văn.
Lúc này, Tuế Văn đã nhìn thấy rõ thanh đao trong tay đối phương.
Chuôi trường đao làm bằng kim loại màu đen, giống như ngọn lửa trong đêm tối cùng tụ họp lại một chỗ; phần che tay giống như mỏ chim dài nhọn; xuống chút nữa là thân đao, ngoài dự đoán, thân trường đao không tràn ngập hơi thở bén nhọn giống như chuôi đao mà ngược lại, thân đao thon dài, ánh sáng oánh oánh, giống như được tạo thành từ ngà voi thượng đẳng, so với một công cụ giết người thì nó càng giống với một vật trong cửa hàng thủ công mỹ nghệ hơn.
Tuế Văn cảm thấy thanh đao này nhìn rất quen mắt nhưng hắn xác định rằng bản thân chưa gặp qua nó bao giờ.
Hắn bình tĩnh: "Cái gì đến lượt tôi?"
Thời Thiên Ẩm: "Ngươi không biết là tự tiện xông vào phần mộ của người khác sẽ gặp phải báo ứng à? Hiện tại chính là báo ứng đến."
Tuế Văn: "Tôi không tự tiện xông vào, tôi là bị động đen trong bùa hộ mệnh hút vào..." Nói đến đây, hắn bỗng nhiên dừng lại!
Bùa hộ mệnh này mình đã đeo trên cổ từ thuở nhỏ, cũng giống như thân đao, ánh sáng rực rỡ, giống như ngà voi!
Chẳng lẽ chất liệu của bùa hộ mệnh lại giống với thanh đao này?
Ý nghĩ cổ quái như vậy xuất hiện trong đầu Tuế Văn. Ngay sau đó, hắn thu lại ý tưởng quá xa vời thực tế này của mình lại, tiếp tục đặt lực chú ý lên người Thời Thiên Ẩm.
Tình huống hiện tại đúng là nguy cấp, vẫn nên xử lý sát ý của đối phương cho thỏa đáng thì hơn...
Tuế Văn: "Tuy rằng việc tôi tự tiện xông vào phần mộ của Tuế Văn..."
Hắn thoáng dừng lại, cảm thấy như đang nói về phần mộ của bản thân.
"Nhưng cậu không cảm thấy kì lạ à? Tôi không những có thể kế thừa năng lực của Tuế Văn, lại có gương mặt giống với Tuế Văn, thậm chí tên cũng giống... Không sai, tôi cũng tên là Tuế Văn. Dựa theo tình hình chung, hắn có lẽ là kiếp trước của tôi. Cho nên việc tôi lấy đồ vật của mình cũng rất bình thường đúng không?"
Ánh mắt của Thời Thiên Ẩm trở nên kì dị: "Ồ...? Ý của ngươi là, ngươi chính là Tuế Văn?"
Tuế Văn: "Đương ——"
Hắn vừa thốt ra một tiếng đã đột ngột dừng lại.
Hắn phát hiện, trước đó, đối với lời nói của mình yêu quái cũng không thay đổi thái độ, ánh mắt vẫn luôn mang theo lạnh lùng thú tính và buồn cười, trường đao đặt trên cổ mình cũng vẫn vững như Thái Sơn, bất động không đổi.
Khoan đã, có điều không được đúng lắm.
Bởi vì ban đầu đối phương không cho mình đụng vào thi thể, sau đó lại chỉ trích mình xâm nhập vào phần mộ của người khác, cho nên trước đó mình cho rằng đối phương đang bảo vệ phần mộ này.
Nhưng trên thực tế, khi thi thể tan dần, đối phương cũng không có biểu hiện gì liên quan đến phẫn nộ.
Bỏ qua sự trợ giúp trước đó của tên yêu quái này, đối với thi thể, yêu quái có một suy nghĩ khác, có lẽ so với tình huống hiện tại sẽ đúng hơn.
Sự cảnh giác giống như tia chớp phút chốc chọc thủng sương mù trong đầu óc của Tuế Văn.
Khả năng cảm tình bị loại bỏ, như vậy chỉ còn lại thù hận!
Tuế Văn lẩm bẩm: "Hắn không phải bạn của cậu..."
Thời Thiên Ẩm trào phúng: "Thái độ gì đó? Ta đương nhiên không phải là bằng hữu của hắn. Ta vẫn luôn chờ ở nơi này, chỉ vì..."
Cậu cong cong khóe môi, gương mặt tươi cười tràn đầy huyết tinh:
"Đánh bại hắn, sau đó ăn hắn."
Sau khi Thời Thiên Ẩm nói xong, trong không gian trở nên an tĩnh vô cùng.
Đối với cái tuyên ngôn đáng sợ này, Tuế Văn tự hỏi: "Nhưng hắn đã chết, rất lâu rồi."
Thời Thiên Ẩm: "Không phải ngươi nói ngươi là chuyển thế của hắn à?"
Tuế Văn bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy mình chắc không phải là chuyển thế của hắn đâu."
Thời Thiên Ẩm hừ một tiếng: "Yên tâm đi, hắn không có khả năng vô dụng như ngươi, hắn sẽ sống lại."
Tuế Văn khiêm tốn thỉnh giáo: "Người này làm thế nào để sống lại được?"
Thời Thiên Ẩm: "Ai nói với ngươi Tuế Văn là con người?"
Tuế Văn ngây ngẩn cả người: "Hắn là yêu quái?"
Thời Thiên Ẩm: "Hắn không phải con người nhưng cũng không phải yêu quái, hắn là hỗn huyết giữa người và yêu, là con trai của công chúa."
Biểu cảm của Tuế Văn khá vi diệu.
Tổ tiên của Tuế gia chỉ có một vị công chúa.
Chẳng lẽ, mẹ của mình ở kiếp trước là công chúa xinh đẹp như tiên đã cứu vớt thế gian của Tuế gia...
Ngay sau đó, giọng nói của yêu quái vang lên, ngắt mạch suy nghĩ của Tuế Văn.
Thời Thiên Ẩm không hề để ý: "Được rồi, những việc này ngươi cũng không cần phải biết, ngươi còn muốn nói gì không?"
Tuế Văn khôi phục lại tinh thần, nhìn thời Thiên Ẩm và đao của cậu, nhận ra bản thân bị cuốn vào một cái chết tuần hoàn.
Hắn chứng minh mình chính là chủ nhân của phần mộ này, Thời Thiên Ẩm muốn giết sau đó ăn hắn.
Hắn chứng minh mình không phải là chủ nhân của phần mộ, Thời Thiên Ẩm cũng muống giết hắn vì hắn đã xâm nhập vào đây.
Dường như cho dù thế nào thì hắn cũng không thể thuyết phục được tên yêu quái này buông tha cho mình...
Không khí yên tĩnh.
Tuế Văn bỗng nhiên hướng quyển sổ trong tay mình về phía trước, một dòng hơi nóng từ bàn tay hắn dũng mãnh tràn vào trang giấy, hắn cảm giác được bản thân sờ đến một thứ lạnh băng, ngay sau đó, trên trang giấy lập tức hiện lên một đám sương xám, chúng biến thành ô tô và đèn xanh đèn đỏ mạnh mẽ lao về phía Thời Thiên Ẩm!
Hình Linh bỗn nhiên xuất hiện khiến cho Thời Thiên Ẩm phải tránh về phía sau.
Chính là bây giờ!
Tuế Văn nắm lấy cơ hội, quay người chạy trốn.
Sau lưng truyền đến