(*Tên một loài hoa)
Sau giờ ngọ, gió nóng thổi ấm người, ánh mặt trời vàng rực xuyên qua những chiếc lá bạch quả chiếu xuống mặt đất.
Bên trong con đường nhỏ của trường học có một thiếu nữ đeo kính ngồi trên ghế dài đọc sách tiếng Anh, ánh mặt trời dừng trên mái tóc đen dài của cô gái cùng với quyển sách trên tay, sau giờ ngọ vốn là thời gian yên bình càng làm tăng thêm ba phần nhã nhặn lịch sự.
Lúc này, cuối con đường cây xanh có một nam sinh cao gầy.
Nam sinh cao gầy này mặc tây trang màu đen khiến cho cả người cao thẳng của cậu ta nhìn rất đẹp trai, trên người vẫn mang theo hơi thở của học sinh làm bớt đi sự thành thục.
Cậu ta có vẻ vội vàng, chạy thẳng đến trước mặt thiếu nữ, hơi thở dốc, áo sơ mi mướt mồ hôi nhưng cậu ta cũng không để ý. Lúc nhìn thấy thiếu nữ, trong mắt của cậu ta lập tức tràn đầy vẻ dịu dàng.
Cậu ta ngồi xuống cạnh thiếu nữ, đưa vật trong tay cho đối phương, cười rộ lên mang theo vẻ xin lỗi: "Giữa trưa có một cuộc họp, lại mất thêm thời gian, suýt chút nữa đã trễ hẹn với em. Mạn Mạn, em đến lâu chưa, không phải chờ lâu lắm chứ?"
Nói rồi, cậu ta giơ vật trong tay lên, tiếp tục nói:
"Anh mang trà sữa và bánh kem cho em, trước đó đã được đặt trong tủ lạnh rồi. Buổi chiều nay nghỉ em có thể ăn, hôm nay anh mua nhiều, em cùng bạn bè có thể mời bạn bè nữa. Đúng rồi, việc lần trước em nói anh đã sắp xếp xong rồi, xét duyệt của bạn em cũng đã ok, có thể gia nhập hội học sinh, tạm thời anh sẽ để cô ấy quản lý kỉ luật, việc này khá đơn giản..."
Nam sinh đang nói chuyện vừa xuất hiện trong con đường nhỏ đã khiến nhiều học sinh khác chú ý. Cũng không mất nhiều sức, bọn họ đã nhận ra đây là hội trưởng Hội Học Sinh hiện tại.
Hội trưởng Hội Học Sinh hiện tại cũng coi như là một thần nhân không lớn không nhỏ trong trường trung học Song Ngữ.
Cậu ta không chỉ có diện mạo xuất chúng mà còn có năng lực nữa, đã đạt được giải nhất trong cuộc thi toán học cấp quốc gia, nghe nói đang ở giai đoạn chuẩn bị cuối cùng của cao tam, chuẩn bị tham gia cuộc thi toán học trung học quốc tế; còn về thi đại học cậu ta lại càng không cần lo lắng gì cả, nghe nói đã có vài trường cao đẳng trong nước tung cành oliu cho cậu ta, đồng ý cho cậu ta danh ngạch.
Ghế nghỉ chân lại truyền đến lời đối thoại, hội trưởng Hội Học Sinh nói: "Mạn Mạn, nghỉ đông chúng ta đến thủ đô du lịch nhé? Em không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần sắp xếp thời gian cho tốt, còn lại anh sẽ xử lý. Anh đã chọn được trường học tương lai của mình rồi, nghỉ đông này chúng ta cùng đi tham quan được không?"
Hả......
Thần nhân không những đã xác định được trường học tương lai, còn có bạn gái rồi?
Lớn lên đẹp trai, học tập tốt, còn có em gái làm bạn, cái này làm cho những tên độc thân còn lại sống qua ngày thế nào đây? Chẳng lẽ cả đời đều chỉ là một con chó thất bại à?
Bạn học chung quanh vô cùng bi phẫn trong lòng, bọn họ chăm chú quan sát hai người, chuẩn bị nhìn xem bạn gái của hội trưởng Hội Học Sinh xinh đẹp đáng yêu đến mức nào.
Trên ghế dài, từ lúc hội trưởng Hội Học Sinh xuất hiện cho đến giờ, thiếu nữ vẫn luôn cúi đầu đọc sách cuối cùng cũng ung dung thong thả gấp sách lại, ngẩng đầu lên.
Khi ánh nắng ấm áp chuyển từ mái tóc dài sang gương mặt của cô, những học sinh đang trộm quan sát chung quanh lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô gái cũng không có gì là không tốt, nhưng dường như cũng không có gì tốt... Nếu nhìn về vẻ bề ngoài, cô gái thật sự rất bình thường, không hề xứng đôi với hội trưởng Hội Học Sinh.
Lúc này, cô gái mới lên tiếng:
"Hội trưởng, em đã suy nghĩ kĩ rồi, thật ra chúng ta không xứng đôi, anh xứng đáng có được một cô gái tốt hơn. Cho nên... Chúng ta chia tay đi, trước khi chia tay, anh có thể trả lại vòng tay trước đó em đã đưa cho anh được không."
Con đường nhỏ lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả học sinh chung quanh đều ngây ngẩn cả người.
Bạn học bình thường này vừa nói gì?
Cô ấy từ chối hội trưởng Hội Học Sinh? Cô bé lọ lem từ chối bạch mã hoàng tử?
Không gian sau giờ ngọ yên tĩnh, thiếu nữ vươn tay.
Ngón tay của cô chỉ vào cổ tay của hội trưởng Hội Học Sinh.
Trên cổ tay kia là một chiếc vòng tay bằng đá đen có ánh sáng hơi đỏ.
Đồng thời, trên cổ tay của thiếu nữ cũng có một chiếc vòng giống hệt như thế.
Hai chiếc vòng tay hạt tròn màu đen đều có một hạt châu ở giữa màu đỏ, dưới ánh nắng lập lòe ánh sáng u mịch.
***
Nắng sớm dừng trên cửa sổ, rơi xuống cánh bướm giống như một quầng sáng.
Tuế Văn tỉnh lại từ trong mộng.
Trong nháy mắt thanh tỉnh, tư duy vẫn còn trong trạng thái hỗn loạn, hắn vẫn cảm thấy lồng ngực mình nóng bỏng như trước, giống như rượu nhập tâm, hơi say, hắn lại tìm kiếm thân ảnh của Thời Thiên Ẩm theo bản năng, lại bất chợt nhìn thấy người đang ngủ bên cạnh mình.
Giây phút này, hiện tại và quá khứ dường như trộn lẫn vào nhau.
Ánh mắt của hắn dừng thật lâu trên người Thời Thiên Ẩm, nghĩ đến khi cậu say rượu, gương mặt nghiêng nghiêng ghé trên bàn nhìn mình.
Ánh sáng từ ngọn đèn đầu giường nhiễm hồng gương mặt đối phương.
Trong đôi đồng tử kia, tất cả đều là màu sắc mỹ lệ.
Những màu sắc đó trong mắt đối phương khi mở ra giống như...
Tuế Văn nhất thời không thể tìm được một từ nào để miêu tả, linh cảm giống như một cái đuôi nhỏ nghịch ngợm lắc qua lắc lại, lại cố tình không cho hắn tóm được. Hắn do dự đưa tay ra, muốn chạm vào gương mặt đối phương.
Nhưng vừa mới vươn được một ngón tay ra, yêu quái nằm trên giường đã mở bừng mắt.
Đối mặt với đôi mắt của đối phương, trong tầm mắt của Tuế Văn là một đôi mắt với đồng tử kim hồng nhàn nhạt.
Lúc này, Tuế Văn lại có thể tóm được linh cảm đang nhảy múa của mình.
Sắc màu xinh đẹp giống như những cánh hoa nở bung.
Thời Thiên Ẩm mở to mắt, thấy bàn tay duỗi đến trước mặt mình, cậu nghiêng đầu, cảm thấy kì lạ: "Làm sao thế?"
Giọng nói của Thời Thiên Ẩm kéo đầu óc của Tuế Văn quay lại.
Ảo ảnh quá khứ cũng tan biến theo việc tỉnh ngủ, phòng ở hiện đại giúp cho hắn xác định được mình đang ở nơi nào, hắn thu lại tay mình, nói một câu vô nghĩa: "Cậu tỉnh rồi à?"
Thời Thiên Ẩm: "Tỉnh rồi."
Tuế Văn phiền muộn nói: "Vậy mà lại tỉnh rồi."
Thời Thiên Ẩm lại càng cảm thấy lạ: "Tay ngươi duỗi đến trước mặt ta như vậy, tất nhiên ta sẽ tỉnh. Ta là người ngủ sâu đến mức có người động cũng không biết à?"
Người trong mộng cũng như vậy, uống rượu xong cậu cũng như thế.
Tuế Văn âm thầm nghĩ.
Thời Thiên Ẩm giống như hiểu Tuế Văn đang nghĩ gì, cậu lại nói: "Ta vẫn luôn muốn nói, mỗi lần hàng phục xong Vật Kị, ngày hôm sau ngươi đều trở nên kì lạ."
Tuế Văn: "Cái này......"
Thời Thiên Ẩm trầm tư: "Giống như đã biết chuyện nào đó mà ta không biết."
Tuế Văn: "Phải......"
Thời Thiên Ẩm khẽ nhướng mày: "Ngươi thật sự là đã biết chuyện gì mà ta không biết?"
Tuế Văn hỏi lại: "Chúng ta mỗi ngày đều ở bên nhau, còn có cái gì tôi có thể biết mà cậu lại không biết?"
Điều này cũng đúng.
Thời Thiên Ẩm lâm vào trầm tư, cậu cảm thấy lời Tuế Văn nói rất có lý.
Tuế Văn nhân cơ hội này chống đệm ngồi dậy, rời giường.
Hắn dạo một vòng trong phòng tắm, đến lúc trở ra thấy Thời Thiên Ẩm đã chuyển từ việc nằm thẳng trên giường thành ngồi dựa trên giường xem di động.
Gần đây Tuế Văn đã tạo được một thói quen nhỏ.
Hắn ngủ sớm dậy sớm.
Mỗi ngày đều rời giường vào 5:30 sáng, cách thời gian đến trường 2h, đủ để Tuế Văn làm rất nhiều việc – ví dụ như hoàn thành 3 đề thi, ôn tập hai môn học, vẽ xong một bức đồ họa đơn giản, lại thuận tiện miêu tả toàn bộ Hình Linh một lần.
Thời gian của Thời Thiên Ẩm cũng như thế.
Trước đó, trên cơ bản là bọn họ sẽ ngồi đối mặt làm bài.
Hiện tại......
Tuế Văn nói: "Lại chơi Anipop? Cậu không viết bài thi à?"
Thời Thiên Ẩm: "Không phải Anipop."
Vậy mà không phải Anipop?
Tuế Văn sửng sốt, ngay sau đó thò lại gần nhìn thoáng qua, phát hiện Thời Thiên Ẩm đúng là không chơi Anipop mà đang chơi 「Chim nhỏ tức giận」...
Cho nên chim nhỏ học bá thật sự sẽ chết yểu, đây là chim nhỏ muốn đi trên con đường nghiện game một đi không trở lại à?
Tuế Văn quyết định cứu vãn lại: "Cậu thật sự không định làm bài à? Thi tháng lần thứ hai sắp đến rồi."
Thời Thiên Ẩm nhất thời im lặng.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, cậu nói: "Ngày mai tiếp tục đọc sách."
Tuế Văn: "Tặng cho cậu một câu."
Thời Thiên Ẩm: "Câu gì?"
Tuế Văn nói lời thấm thía: "Ngày mai lại ngày mai, ngày mai một đi không trở lại. Đợi đến ngày mai rồi, mọi chuyện đều thành lãng phí thời gian!"
Thời Thiên Ẩm cũng không ngẩng đầu lên: "Thời gian không có ý nghĩa gì đối với ta cả, thời gian của ta không đo bằng ngày."
Tuế Văn: "......"
Không hề phòng bị, trong mộng ngoài mộng đều nhận được cùng một câu nói, cảm giác như ngực bị cắm đao hai lần.
Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thời Thiên Ẩm, cũng không làm bài tập nữa, xoay người mở máy tính ra bắt đầu vẽ tranh.
Đến khi bút vẽ vừa đặt một nét lên bản vẽ, tất cả những chuyện đã xuất hiện trong mộng đều hiện lên trong đầu Tuế Văn.
Hắn bắt đầu vẽ.
Hoa trên mái, trăng treo trước cửa sổ.
Hành lang gấp khúc, ly ngọc rượu ngọc.
Thị nữ cúi đầu châm đèn, ánh nến chiếu cả phòng ấm áp.
Trong ánh sáng ấm áp, trên mặt bàn con, Thời Thiên Ẩm nghiêng người ngủ.
Còn bản thân hắn chỉ lộ ra một ống tay áo.
Khi mới bắt đầu vẽ tranh, hắn vẽ dung mạo của Thời Thiên Ẩm rất chi tiết, nhưng đến khi vẽ xong rồi hắn lại cảm thấy như thế không đúng lắm, vì thế lại xóa đi hơn nửa gương mặt đối phương, chỉ để lại một con mắt, nửa khóe miệng, còn lại đều giấu trong bóng ma.
Vẽ xong bức tranh này, thời gian đã điểm 6h từ lúc nào không hay.
Thời gian còn lại cũng không quá nhiều.
Tuế Văn cũng không tô màu rực rỡ cho bức tranh này, hắn chỉ dùng hai màu đen trắng.
Phần lớn là màu đen đại diện cho bóng ma, đại diện cho ánh nến leo lắt ban đêm.
Màu trắng là ngọn nến đã cháy hết, lại biến mặt trăng ngoài cửa sổ thành mặt trời, biểu hiện cho ban ngày.
Làm xong những việc này, Tuế Văn chụp lại tấm ảnh đăng lên Weibo.
Sau đó hắn đứng lên, làm bữa sáng, trong lúc làm bữa sáng còn nhìn lại Thời Thiên Ẩm, Thời Thiên Ẩm vẫn đang cúi đầu chơi 「Chim nhỏ tức giận」...
Từ 5h đến 7h, ngoài cửa sổ dần dần có âm thanh tỉnh lại của mọi người.
Tuế Văn cùng Thời Thiên Ẩm ăn sáng rồi đi đến trường học.
Trong lúc đi trên đường, hắn bớt thời gian vào xem Weibo, phát hiện mới sớm tinh mơ, chưa đến nửa giờ mà bức họa kia đã có hơn 200 lượt chia sẻ.
Có phải là hơi nhanh không...
Tuế Văn khá bực mình, click vào bình luận trong Weibo, lập tức thấy được sự nhiệt tình của mọi người.
"yooooooo, không thể tưởng được thái thái cũng vào hủ."
"Đẹp, đẹp, đẹp quá, thái thái là người đẹp nhất."
"Đã liếm màn hình."
Cái này...
Tuế Văn chọn lời bình luận thứ hai để trả lời: "Hình ảnh là hai huynh đệ, đừng hiểu lầm."
Trả lời câu này xong, còn chưa buông di động đã có người trả lời lại.
"Hóa ra là xương... Loãng xương à? Nước mắt ta chảy thành sông!"
Xong rồi, càng ngày càng nói không rõ.
Tuế Văn quyết định mặc kệ.
Hắn buông di động, chuẩn bị sang đường. Cùng lúc đó lại liếc mắt nhìn Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm mẫn cảm ngẩng đầu: "Làm sao vậy?"
Tuế Văn: "Không có gì......" Hắn nói cho có lệ với đối phương, "Khi sang đường thì đừng chơi di động, nguy hiểm."
Hắn nói rồi lại nghĩ đến những lời bình luận trên Weibo.
Tuy rằng hắn trả lời rất đứng đắn.
Nhưng mà......
Kỳ thật......
Bản thân hắn cũng cảm thấy...
Thời Thiên Ẩm trong mộng không nói đến.
Bản thân mình trong mộng hình như cũng kì quặc.
Có lẽ, là ảo giác?
***
Chương trình học trong buổi sáng cứ thế trôi qua không một gợn sóng.
Đến giữa trưa, Tuế Văn cũng không ăn cơm trong nhà ăn của trường mà mang theo Thời Thiên Ẩm ra ngoài ăn cơm trưa, ngay sau đó đến bệnh viện gặp Đường Lan Lan.
Vốn dĩ hắn định ở bên ngoài xác nhận Đường Lan Lan không có vấn đề gì sẽ rời đi.
Nhưng mới đến cửa, Đường Lan Lan đang ngồi dựa trên giường đã thấy hắn.
Cô lên tiếng: "Các người... Hai vị..."
Giọng nói của cô khiến cho hai vị phụ huynh ngồi trước giường bệnh chú ý.
Ông bà Đường quay đầu lại, liếc mắt một cái đã thấy Thời Thiên Ẩm, lập tức nhận ra: "Cậu bé tóc dài! Đêm qua là hai người đưa Lan Lan vào bệnh viện phải không?"
Vừa nói, bọn họ vừa bước nhanh đến trước mặt Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm, nắm chặt lấy tay hai người, nói:
"Thật cảm ơn các cháu, nếu không có các cháu, chúng tôi cũng không dám tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện gì! Đợi lát nữa chú sẽ đưa lì xì cho hai đứa, đừng từ chối!"
"Ba, mẹ......"
Tuế Văn chưa lên tiếng, Đường Lan Lan đã nói trước.
Cô nói với cha mẹ: "Con muốn nói chuyện riêng với họ một lát, được không?"
Ông bà Đường không yên tâm lắm vì con gái họ vừa tự sát xong, nhưng khi nhìn Tuế Văn và Thời Thiên Ẩm, bọn họ vẫn gật đầu: "Chúng ta ở bên ngoài, có cần gì thì gọi."
Nói rồi, hai người lớn đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người.
Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, Đường Lan Lan lên tiếng trước, cô nói chậm: "Hôm qua... Tôi mơ một giấc mơ. Trong mơ có rất nhiều chuyện kì quái, bệnh viện trở nên đáng sợ, anh cùng Ngô Thành, Đỗ Hồng tìm kiếm đường ra khỏi bệnh viện..."
Tuế