Cảnh trong mơ ban đêm giống như một đoạn hình cắt ngắn ngủi, nhoáng một cái đã tan biến.
Thế nhưng chỉ một chạm nhẹ giống như chuồn chuồn lướt nước như thế lại khiến cho Tuế Văn suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề.
Cho nên ngày hôm sau khi mở mắt dậy hắn vẫn còn khẽ niệm một câu, đèn xanh đèn đỏ được đặt ở đầu giường bị triệu ra theo bản năng.
Thoáng chốc, hôi ế đã tràn ngập khắp nơi, Hình Linh xuất hiện.
Sau đó ——
Tuế Văn: "???"
Từ từ, cái gì đang xuất hiện ở trên chăn của mình thế, cái thứ đèn xanh đèn đỏ và xe hơi màu đen chỉ to bằng cái bàn tay lại là cái quỷ gì?
Giếng nước trong vườn phát ra tiếng nước ào ạt, ba chú chim sẻ đứng ở trên miệng giếng đá đang cúi đầu vui vẻ uống nước bên trên miệng giếng, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng thúc giục mặt trời nhanh chóng xuất hiện.
Khi Tuế Văn đi từ trên lầu xuống, ông của hắn đang ngồi trước bàn cơm ngẩng đầu nhìn hắn một cái: "Tại sao lại vẫn còn bộ dạng buồn ngủ thế này? Hôm qua gặp ác mộng à?"
Tuế Văn: "Vâng... Là một giấc mơ đẹp, thế nhưng sáng dậy con lại gặp phải vài vấn đề."
Ông: "Có vấn đề gì?"
Tuế Văn gắp một cái bánh quẩy lên cắn một cái, bên má lập tức phồng lên. Hắn nhai nuốt bánh quẩy rồi nói: "Hình Linh mới hàng phục ngày hôm qua đã thay đổi hình dạng, từ một thứ bình thường đã biến thành đồ chơi lớn nhỏ, hiện tại cũng đã có thể đâm..."
Trên bàn cơm lúc này vừa đúng có một quả táo.
Tuế Văn tiện tay lấy nó làm ví dụ, để cho xe hơi màu đen xông thẳng vào nó.
Người thường không thể nghe được tiếng "Phanh" va chạm.
Quả táo bị xe hơi đâm đổ, lăn lộc cộc một vòng ở trên bàn, lắc lư rồi dừng lại.
Tuế Văn: "Có thể đâm vào quả táo. Vừa rồi con cũng đã thử qua, muốn để cho nó biến lớn ra cũng có thể nhưng tinh thần lại rất mỏi mệt, có thể vì hiện tại lực lượng của con không quá nhiều." Hắn trầm tư, "Nhưng ngày hôm qua rõ ràng con có thể tự do thao túng Hình Linh, hiện giờ nghĩ lại, có thể vì ngay lúc đó cơ thể con đang ở trạng thái linh thể, cũng có thể là vì tình huống đặc thù của bùa hộ mệnh..."
Hắn nói xong mới phát hiện ông mình đang nhìn chằm chằm vào quả táo trên bàn.
Tuế Văn nghi hoặc: "Ông ơi?"
Ông hắn mới hồi thần lại.
Đuôi lông mày của ông run run, nhìn giống như chuẩn bị đắc ý đến mức bay lên rồi lại bị chủ nhân mạnh mẽ đ è xuống, thậm chí còn vặn vẹo thành hình của một con rết. Ông lão liếc mắt nhìn Tuế Văn: "Vấn đề này của con tương đối nghiêm trọng."
Tuế Văn cũng cảm thấy vấn đề này tương đối nghiêm trọng, hắn ngồi nghiêm chỉnh, chờ đợi lời kiến nghị tiếp theo từ ông mình.
Ông lão: "Chúng ta cần làm thực nghiệm trước đã."
Tuế Văn: "?"
Ông lão lại lấy một quả chuối, dùng giọng điệu như dụ dỗ con nít, nói: "Vừa rồi con cách không đụng vào quả táo thật tuyệt! Hiện tại, chúng ta thử lại xem có thể đụng vào quả chuối này không?"
Tuế Văn: "......"
Trong ánh mắt kích động đong đầy mong chờ của ông hắn, hắn vươn tay, cầm chuối, bóc vỏ, ăn.
Trong suốt bữa sáng, ông hắn dùng hết thủ đoạn của bản thân cũng không thể khiến cho cháu mình biểu diễn lại một màn trước đó, đến cuối cùng, ông lão tức giận: "Con đúng là một thằng cháu bất hiếu, việc đơn giản như vậy mà cũng không thỏa mãn cho ta, con có còn là cháu nội của ta nữa không hả?"
Tuế Văn: "Không phải." Hắn bình tĩnh nhắc nhở ông mình, "Là cháu nuôi."
Ông lão tức giận: "Huyết thống cho dù chém cũng không đứt được, ba con chính là con trai ta, cho nên con chính là cháu ruột của ta!"
Tuế Văn uống thêm một ngụm sữa đậu nành nữa: "Nhưng có thể che giấu." Hắn nói lại một đoạn lời nói từ rất nhiều năm trước: "Được rồi, các người không cần khuyên ta nữa. Ta đã quyết tâm, vì có được năng lực Hàng Vật Sư, Tuế Bách Hữu ta sẽ trở thành ông Từ, phụng dưỡng thần linh tìm kiếm thế giới chân thật. Từ đây, con trai ta chính là con nuôi của ta, cháu trai của ta chính là cháu nuôi của ta..."
Phòng khách lập tức yên tĩnh.
Một lúc sau, Tuế Hữu Bách thu lại sự tức giận, ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Không phải là con vẫn luôn muốn biết những việc liên quan đến Vật Kị à? Sách vở từ tổ tiên truyền xuống đều đặt trong thư phòng ở lầu 1, con xuống đó xem thử xem, biết đâu có thể tìm được manh mối nào đó."
Tuế Văn cũng không nắm chặt không buông. Thật ra mấy năm nay hắn cũng rất ít khi nhắc đến chuyện này, những lần trước nhắc đến đều là vì... ài, muốn tiền tiêu vặt.
Tuế Văn nói: "Con đi xem."
Tuế Hữu Bách gọi Tuế Văn lại: "Khoan đã, thần thức của con đâu rồi?"
Tuế Văn: "Con không biết, sáng nay con đã không thấy cậu ta đâu. Hơn nữa cậu ta cũng không phải là thần thức của con..."
Người ở một độ tuổi như thế này sẽ luôn cố chấp ở một phương diện nào đó, Tuế Hữu Bách giống như không nghe thấy lời cường điệu của Tuế Văn, vẫn nói chuyện của mình: "Sự việc ta đã đã làm tương đối ổn rồi, sau hai ngày nữa là con có thể sớm chiều ở chung với thần thức của mình, con nhớ rõ là phải chăm sóc tốt cho thần thức của con.". Truyện Phương Tây
Tuế Văn: "......" Hắn nhịn không được hỏi, "Ông à, trước tiên người nói cho con biết người đã làm gì thế..."
Tuế Hữu Bách đắc ý nói: "Không thể nói, không thể nói được. Hai ngày sau tự khắc con sẽ biết."
Dứt lời, ông lão hướng về phía Tuế Văn nháy nháy mắt, đi tới đi lui rồi rời khỏi căn phòng nhỏ, hướng về phía trước, bắt đầu làm công việc của ông Từ.
"Thư phòng tầng 1" trong miệng Tuế Hữu Bách cũng không hẳn là phòng trong căn nhà nhỏ 3 tầng này.
Ở nơi này, phía trước là miếu, phía sau là người ở, ở giữa có một đình viện lớn được phân làm hai bên, bên trái là bụi trúc, hồ nước, vườn rau, còn nuôi một đám ngỗng trắng giữ nhà; bên phải nhìn phong nhã hơn rất nhiều, có giếng nước, cây to, vườn hoa cùng với một gian phòng duy nhất trong vườn.
Gian phòng này là một gian phòng kiểu cũ, tường trắng ngói đen, nóc nhà cao cao cùng với khung nhà tạo thành hình chữ khởi, phía trước còn có mái tích nước, nhìn từ phía xa giống như từ đường nhà tổ của nhà ai... Nhưng tất nhiên nó chỉ là một cái thư phòng mà thôi.
Tuế Văn đi vào trước thư phòng.
Hắn duỗi tay đẩy cửa, một tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa gỗ đen nhanh mở ra, ánh mặt trời tiến vào, tro bụi tung bay hộp thành một thể với ánh sáng.
Sau khi tiến vào, tình huống trong thư phòng hiển hiện rõ ràng trước mắt, một căn phòng lớn được bố trí giống như một cái thư viện nho nhỏ, kệ sách được sắp xếp chỉnh tề thành từng hàng, từng cuốn sách cũ được bày biện trên giá, liếc mắt nhìn một cái giống như tàng thư.
Trước đây Tuế Văn cũng không quá thích gian phòng này.
Nguyên nhân không phải vì hắn ghét sách vở mà là vì...
"Ướt, ướt......"
Âm thanh tinh tế vang lên từ phía trong góc, là nơi bình thường không có nhiều ánh sáng chiếu đến:
"Mốc...... Mốc......"
Tuế Văn đi tới nơi truyền đến âm thanh.
Hắn cong lưng, lấy một tên gia hỏa ở giữa chồng sách ra, phẩy qua bụi bặm, tùy tay lật xem.
Ừm, không sai.
Trước đây hắn ghét nơi này chỉ vì hắn không muốn trong lúc mình xem sách lại bị mấy đồ vật ầm ĩ ở bên cạnh, còn hiện giờ...
Tuế Văn quyết định hàng phục thứ này, hắn cũng cảm thấy hơi tò mò, sau khi mình hàng phục Vật Kị này thì sẽ nhận được cái gì, một quyển sách chết khắc trên trang sách cũ kia ư?
Suy đoán khả năng này, Tuế Văn mang theo sách cũ rời khỏi thư phòng, đứng dưới mái hiên tích nước ở ngoài phòng sách.
Sách cũ trong tay dưới ánh nắng không khác gì những quyển sách cũ bình thường khác, không có hôi ế, cũng không có tiếng nói chuyện như vừa nãy.
Tuế Văn trầm ngâm hỏi: "Ngươi nguyện ý bị ta thu phục không?"
Sách cũ