Trên đường đi nàng vẫn luôn đi sau Khánh Ân, chợt nhớ đến chuyện món quà Ngọc Dương dừng lại đắn đo không biết nên quay lại lấy không
Khánh Ân đang đi thì có cảm giác đứa nhóc kia không còn đi theo nữa, quay đầu lại thì thấy Ngọc Dương đứng im với vẻ mặt nhăn nhó
"Sao vậy?" Khánh Ân sợ là do vết thương làm Dương khó chịu
"À...dạ không sao, đi thôi" nghĩ đi nghĩ lại vẫn là để về nhà đưa, ở đây cũng không tiện lắm
Vào phòng làm việc của Khánh Ân, Ngọc Dương tự nhiên ngồi vào sofa đợi lệnh.
Khánh Ân cũng ngồi xuống đối diện nàng rót trà
"Uống đi, là trà hoa nhài"
Ngọc Dương gật đầu nhận lấy ly trà Khánh Ân đưa
"Cô có gì muốn nói với em hả?" có vẻ sau khi nằm ở bệnh viện, Ngọc Dương thoải mái với nàng hơn và không còn cọc cằn nhiều nữa
"Không có gì, chỉ muốn hỏi em vài câu"
"Vậy cô hỏi đi, em còn phải trở về học tiết khác nữa"
"Tôi xin nghỉ tiết này cho em rồi, khỏi lo.
Đã khỏe hẳn chưa mà đi học lại?" trái với Ngọc Dương dễ chịu hơn thì Khánh Ân lại có vẻ hơi ngang ngược, vẫn là có gì đó không đúng nhưng Ngọc Dương không đoán được
"Em đã khỏe rồi, nếu chỉ có vậy em quay lại học nha.
Không cần thiết phải vắng tiết này đâu" định đứng dậy bước đi Ngọc Dương lại nhận được một câu ra lệnh
"Ngồi yên đó, tôi nói rồi tiết này em không cần học" Ngọc Dương thầm nuốt nước bọt, sao hôm nay cái người này dữ quá vậy
"Được rồi, vậy cô cần nhờ em gì không?"
"Không, ngồi đó chơi đi" nghe xong Ngọc Dương ngơ ngác, cái gì bắt nàng nghỉ tiết này chỉ để ngồi máy lạnh chơi một mình.
Nàng hoài nghi nằm viện xong Thế Giới thay đổi rồi
"Ủa? Sao bắt em chơi một mình"
"Thì lấy điện thoại ra mà chơi, tôi không bắt em vào phòng giám thị đâu mà sợ"
"Nhưng mà...em không đem điện thoại theo"
"Haiz...hết cách với em, lại đây" nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội kia Khánh Ân thở dài
"Dạ"
"Lấy laptop của tôi chơi đi"
Ngọc Dương hơi trợn mắt, má ơi Thế Giới loạn rồi
"Thôi...thôi em ngồi chơi một mình cũng được không cần laptop đâu"
"Cầm lấy lẹ lên"
"Dạ"
Nghe giọng nói lạnh như vậy Ngọc Dương cũng đành nhận lấy, thú thật là nghe mọi người bảo cô chủ nhiệm của nàng có lúc rất đáng sợ, lúc lại đáng yêu, hài hước nàng không tin vì nàng thấy người này đáng ghét nhưng bây giờ thì thấy mọi người nói đúng thật.
Dù gì cũng có laptop rồi, Ngọc Dương tiếp tự đọc tiếp bộ truyện mà nàng đang đọc dang dở
Khánh Ân vẫn luôn làm việc không ngừng.
Thỉnh thoảng, liếc mắt nhìn đứa nhóc kia thì thấy được những biểu cảm rất đáng yêu, Khánh Ân lấy điện thoại ra chụp vài tấm, không biết từ lúc nào nàng lại ngồi ngắm Ngọc Dương chứ không tiếp tục làm việc nữa.
Ngọc Dương bên này vẫn đang hào hứng đọc không hay biết có người đang nhìn mình
Tiếng chuông reng lên, cũng là lúc Ngọc Dương nên trở lại lớp.
Xóa hết mấy tab mà mình vừa xài, tắt máy, bước lại bàn làm việc của Khánh Ân
"Em để đây nha, em về lớp trước"
"Ừm, đi đi"
Gật đầu, Ngọc Dương vừa quay người định bước đi thì cổ tay bị Khánh Ân nắm lấy
"Khoan đã, quay lại"Ngọc Dương quay lại vẻ mặt khó hiểu
Khánh Ân không nói gì thêm, đứng lên hai tay choàng ra sau cổ Ngọc Dương mặt của hai người bây giờ cách nhau chỉ vài centimeters, Ngọc Dương có thể cảm nhận được hơi thở của Khánh Ân.
Tim nàng đập loạn, còn Khánh Ân mặt vẫn thản nhiên
"Xong rồi"nói xong Khánh Ân thu tay lại nhưng đợi mãi không thấy Ngọc Dương trả lời nhìn lại thì đứa nhóc đó ngây ngốc đứng yên
"Nè, tôi sửa cổ áo cho em xong rồi" nàng lắc lắc cánh tay Ngọc Dương
"À..à...cảm ơn cô, em về lớp đây"
Ngọc Dương đỏ mặt nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khánh Ân lại khoái chí với cái biểu cảm ngượng ngùng của Ngọc Dương
Ra khỏi phòng Ngọc Dương thở phào, sờ mặt mình hình như có chút nóng.
Trên đường về lớp nàng ghé nhà vệ sinh rửa mặt, chỉnh lại đồng phục trường nàng cho học sinh nữ mặt váy nên cũng rất tiện chỉ chỉnh sơ lại là xong
Về lớp, giáo viên tiết này vẫn chưa vào nàng mừng thầm.
Có điều, ai cũng nhìn nàng với ánh mắt hiếu kì, đợi Ngọc Dương ngồi vào chỗ Kim Anh hỏi nhỏ
"Mày làm gì