Là Ngọc Hoa vô tình nhìn thấy, nàng cũng không lộ ra biểu cảm gì
"Mày vào đây luôn hay vào chơi thôi?" Ngọc Dương hỏi
"Tao vào chơi thì mua căn hộ, rồi dọn nhà làm gì?"
"Vậy mày học chung trường với tụi tao đi"
"Yên tâm tao làm hồ sơ rồi mai nhập học"
"Vậy tối nay mày ngủ ở đây đi, chúng ta kiếm trò gì chơi"
"Mai đi hôm nay tao không có đem theo đồ"
"Được rồi" Ngọc Dương lộ vẻ thất vọng
"Khải Nhân vậy ba mẹ con ở lại Hà Nội hay cũng vào đây luôn?" ba Ngọc Dương hỏi
"Dạ ba mẹ con không vào chỉ có con ở đây thôi"
"Ừm"
"Dì hai dạo này dì vẫn khỏe chứ?" hồi nhỏ cậu ta hay qua nhà Ngọc Dương ăn cơm, rất thích đồ ăn dì hai nấu
"Dì khỏe mà nay nhìn đẹp trai quá hen, lúc đầu dì còn nhìn không ra bây nữa"
"Dạ"
Ăn xong mọi người ra phòng khách ngồi nói chuyện Ngọc Dương thì ở lại phụ dì hai dọn dẹp, đang dọn thì nghe giọng nói của Khánh Ân vang lên
"Dì lên với mọi người đi, con dọn phụ em ấy cho"
"Thôi con cứ ở đó nói chuyện với mọi người xuống đây chi"
"Con làm được dì để con làm đi, ăn xong hơi no nên con làm để tiêu hóa luôn"
"Ừm....được rồi dọn rồi để đó cho dì rửa là được"
Dì hai cũng nghe vậy nàng nói muốn tiêu hóa bớt nên cũng để nàng làm luôn
"Em dọn được rồi, cô ở đó nói chuyện với mọi người đi" vừa nói Ngọc Dương vừa dọn chén, đũa
"Không gì để tôi phụ em"
Khánh Ân cũng bắt tay vào làm, rất nhanh liền dọn xong chỉ là trong lúc dọn không ai nói lời nào
"Xong rồi, tôi về trước"
"Để em tiễn cô"
Khánh Ân đi trước Ngọc Dương mở tủ lạnh lấy một ly trà sữa cầm đi theo nàng
"Cô chú con về trước, cảm ơn cô chú về bữa ăn hôm nay"
"Con bé này khách sáo quá mà sao không ở chơi mà về rồi" bà Trân hỏi
"Con có việc nên về trước"
"Ừm vậy Dương tối rồi con đưa cô về luôn tới nhà luôn nha"
"Nhà con cách đây có mấy bước đi không cần đâu ạ".
Cop qua cop lại, t????ở lại t????ang chính ⩶ T????????m T????uyen.????N ⩶
"Không sao đâu con, Dương nó rảnh lắm"
"Vậy thôi con đưa cô về"
Ra tới cửa Khánh Ân có kêu nàng vào nhà không cần đưa nàng về Ngọc Dương không đồng ý
Trên đường đi vẫn không ai nói gì, đi mấy bước đã tới nhà Khánh Ân
"Em về đi tới rồi, cảm ơn em"
"Cô cầm đi vừa nãy mua dư một ly" Ngọc Dương hơi cúi đầu tay đưa ly trà sữa nàng cầm nãy giờ đến trước mặt Khánh Ân.
Đợi gần 1 phút cũng không thấy người kia nhận lấy, nàng ngước mặt lên là Khánh Ân đang mỉm cười nhìn nàng.
Chưa kịp nói gì Khánh Ân đã đưa tay ra xoa đầu nàng, một tay nhận lấy ly trà sữa, hơi cúi người xuống mặt đối mặt với đứa nhóc kia trên miệng vẫn là nụ cười ngọt ngào
"Cảm ơn em"
"Không.....không có gì, em về trước" Ngọc Dương lắp bắp nói, nói xong liền chạy mất tiêu
Khánh Ân lại càng cười tươi hơn nữa, miệng lẩm bẩm
"Dễ thương thật"
Ngọc Dương chạy về đến cửa nhà hít một hơi thật sâu, thật sự lúc nãy tim nàng đã muốn rớt ra ngoài.
Khánh Ân cao hơn nàng nửa cái đầu, lúc hai gương mặt đối diện với nhau và thêm nụ cười kia mặt của Ngọc Dương rất nhanh đã ửng đỏ liền nhớ đến kế thứ