Là Ngọc Hoa thấy đứa con gái của mình sau bốn năm chỉ được thấy qua màn hình điện, ông Trung lập tức chạy lại ôm đứa con gái của mình.
Ngọc Hoa cũng miễn cưỡng ôm lấy ba mình, sau một hồi ông Trung mới lên tiếng
"Mau đem đồ vào nhà đi con, ở ngoài trời lạnh"
"Dạ" ông Trung cũng giúp con mình đem hết hành lí vào nhà
Đem tất cả lên phòng của Ngọc Hoa hai người lại cùng xuống dưới nhà nói chuyện
"Ủa, mẹ và em con đâu rồi ba sao nãy giờ con không thấy ai hết vậy, dì hai cũng không thấy đâu" vào nhà nãy giờ cũng gần một tiếng nhưng Ngọc Hoa lại không ai cả
"Giờ này dì hai đi nghỉ rồi còn mẹ con đang ở bệnh viện với em con, em con bị người ta kiếm chuyện rồi chặn đánh lúc đó có Kim Anh đi cùng nữa nhưng mà lúc đó Kim Anh phải đi tìm giúp đỡ, lúc đến đáng ra mọi chuyện đã ổn nhưng một trong đám đó lại nhanh tay cầm cây đập mạnh vào đầu em con" ông đau lòng kể lại
Nghe xong sắc mặt của Ngọc Hoa đã xanh mét,giọng nàng run run hỏi
"Vậy....bây giờ em con sao rồi ba?"
"Con đừng lo quá, tạm thời em con đã qua khỏi nguy hiểm bác sĩ cũng nói không có ảnh hưởng nhiều đến não và chỉ khâu một phần không quá lớn bên trái, sau này có thể dùng tóc che đi vết sẹo.
Bây giờ, em con đang nằm hôn mê ở phòng hồi sức, ba định đem đồ của nó vào rồi chở mẹ con về dù gì bây giờ dịch bệnh cũng không được ở lại.
Con muốn đi cùng hay ở nhà nghỉ ngơi rồi mai đi thăm em "
"Con đi với ba" nghe xong nàng cũng an tâm được phần nào
"Vậy đi thôi cũng muộn rồi"
Nói xong cả hai đều đi ra xe, trên đường đi ông Trung chợt nhớ ra gì đó liền hỏi
"Ba nhớ không nhầm con bảo tháng mười hai mới về mà "
"À.....việc xong sớm hơn dự định, nên con tranh thủ về" thật ra nàng muốn đi thăm người đó.
Nên cố gắng về sớm nhất có thể
"Ừm" ông ừm nhẹ một cái xong đó không ai nói thêm câu nào nữa.
Tầm 20 phút sau cả hai cũng đến bệnh viện
Phòng hồi sức Ngọc Dương nằm ở tầng 5 lên đến liền nhìn thấy cách đó không xa là mẹ nàng đang ngồi hững hờ trước cửa phòng bệnh.
Thấy có người lại gần bà Trân quay qua là Ngọc Hoa, bà trợn tròn mắt từ từ đứng dậy như chưa tin được
Ngọc Hoa chạy tới ôm chầm lấy mẹ mình, bà Trân xúc động rơi nước mắt bà hỏi
"Sao......con lại ở đây, chẳng phải nói tháng mười hai mới về sao?"
"Con xong việc rồi, nên về sớm " nói xong nàng cũng thoát của cái ôm của mẹ mình mà lại gần cửa sổ của phòng bệnh 36 là phòng Ngọc Dương đang nằm.
Đứng trước tấm kính cửa sổ trong suốt nhìn vào trong là Ngọc Dương đang nằm hôn mê, vành mắt nàng hơi đỏ
Bà Trân lại gần vỗ nhè nhẹ vai của Ngọc
"Em con không sao rồi, mình về thôi con mai lại vào bây giờ gần 00h rồi dịch này chúng ta không ở lại được đâu về thôi con"
"Dạ "
Cả ba cùng ra khỏi bệnh viện.
Chạy về gần tới nhà thì ông Trung hỏi
"Con đã ăn gì chưa? Chưa thì ba ghé mua đồ ăn cho con nhé "
"Dạ thôi lúc trên máy bay con cũng đã ăn rồi "
"Ừ, về rồi đi nghỉ ngơi đi con đừng lo cho em con quá, bay gần một ngày cũng mệt rồi
"Dạ con biết rồi"
Về đến nhà tắm rửa xong xuôi nàng cũng không còn sức để sắp xếp đồ lại.
Nàng mệt rã rời, chỉ chốc lát nàng đã ngủ say.
Gần một ngày trên máy bay nàng rất mệt, rất may là phòng nàng được dì hai dọn dẹp thường xuyên nên nàng không cần dọn dẹp lại nữa
Trời tờ mờ sáng bên ngoài trời đang mưa nàng tỉnh giấc, tuy rất mệt và buồn ngủ nhưng do bị ảnh hưởng bởi múi giờ nên nàng cũng không ngủ thêm được, nhìn đồng hồ mới 4h sáng thôi ngồi thẫn thờ trên giường nhìn qua khung cửa sổ là bầu trời xám xịt và những hạt mưa nặng trĩu nàng thở dài lẩm bẩm
"Vậy là sáu năm rồi"
Nàng và người kia âm dương cách biệt được sáu năm rồi
Vô thức nghĩ đến chuyện đó, nàng nặn ra một nụ cười gượng gạo để an ủi bản thân.
Nàng bước xuống giường, bắt đầu lại ngày mới, ngày mới không có em.....!
Vệ sinh cá nhân xong, lúc nàng quay lại phòng cũng chỉ mới năm giờ, nàng mở tủ chọn cho mình cái quần jean dài và chiếc áo sơ mi màu xanh lam.
Xuống nhà nàng thấy dì hai đang nấu đồ ăn sáng, nàng khẽ gọi
"Dì hai" dì hai giật mình xoay qua, khuôn mặt mang vẻ bất ngờ
"Mèn ơi Ngọc Hoa con về hồi nào vậy? Mau mau xuống đây cho dì ôm cái coi con bé này" dì hai đã chăm sóc cho nàng từ lúc Ngọc Hoa 3 tuổi, còn Ngọc Dương lúc đấy chưa được sinh ra.
Lúc ấy ba nàng lúc nào cũng bận rộn vì gây dựng công ty, mẹ nàng cũng phụ ba nàng những việc ở công ty nên mới mướn dì hai về chăm sóc cho nàng, 7 năm sau Ngọc Dương được sinh ra lúc đấy thì ba mẹ các nàng cũng không còn bận nhiều như trước nhưng đa phần vẫn là dì hai chăm sóc cho hai chị em
"Dạ con về