Kết thúc thời gian nghỉ bệnh, Yumi vẫn tiếp tục đến công ty làm việc.
Hôm qua Sato phải về nhà ba mẹ mình lấy đồ, sáng nay quay lại trễ nên không đưa cô đi làm được.
Yumi vừa xuống xe buýt thì có một chiếc xe nhãn hiệu không rõ màu xám chạy ngang, sở dĩ khiến cô chú ý là bởi vì chiếc xe này rất đặc biệt, trong công ty của cô, ngoài cái vị kia ra thì không còn ai chạy xe màu này nữa.
Yumi kinh hãi nhìn đồng hồ trên tay, vị kia mà cô nói chính là giám đốc công ty cô, một người so với đồng hồ còn nhạy thời gian hơn, bây giờ anh ta đã đến công ty rồi mà cô vẫn còn ở đây thì chỉ có một giả thuyết duy nhất đó chính là cô đã đi trễ.
Yumi bất chấp cả việc chân mình mới lành, cô nắm chặt túi xách, cắm đầu chạy thật nhanh về phía công ty.
Công ty của Yumi so với ký ức của cô thì hôm nay có vẻ đông đủ, hầu như mọi người đều đến sớm.
Cô nhẹ nhàng mở cửa văn phòng bước vào, còn chưa kịp chào hỏi ai thì đã nghe phía sau có người lên tiếng.
"Chạy nhanh thật, may cho cô là còn năm giây nữa mới đến giờ."
Giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào nhưng lại khiến Yumi lạnh cả sống lưng, cô đưa ánh mắt cầu cứu về phía đồng nghiệp, sau đó chậm rãi quay người lại.
"Chào giám đốc."
Takehiko liếc nhìn cô một cái, anh không nói gì mà nhìn khắp văn phòng một lượt.
Giọng nói lạnh nhạt vang lên "Mười lăm phút sau bắt đầu cuộc họp."
Cả văn phòng nghiêm trang còn hơn cả những người trong quân đội, ai nấy đều đứng thẳng lưng đồng thanh hô "Vâng."
Takehiko gật đầu một cái rồi đi vào phòng làm việc của mình.
Chờ cho cánh cửa phòng kia đóng lại, Yumi thấy tất cả mọi người trong phòng đều xả vai, lén lút thở một hơi dài.
Cô nén lại cảm giác đau ở chân, khập khiễng đi lại bàn làm việc, sau đó quay sang hỏi đồng nghiệp bên cạnh.
"Cả tuần nay ngày nào cũng vậy sao?"
Đồng nghiệp nghe cô hỏi, khuôn mặt anh ta tràn đầy đau khổ "Còn thảm hơn vậy nhiều, mới có một tuần mà tôi đã bị trừ lương tới bốn lần."
Yumi ra vẻ đồng cảm hỏi "Bị trừ lương vì đi trễ sao?" Nhà đồng nghiệp này của cô khá xa công ty, bởi vì đi xe buýt nên anh ta thường xuyên đi trễ, mọi người trong văn phòng đều biết nên rất thông cảm, chỉ có cái vị trong phòng kia là khó khăn thôi.
Đồng nghiệp thở dài "Chắc sắp tới tôi phải chuyển nhà, chứ cứ như vậy mãi thì thế nào lương cũng sẽ bị trừ sạch."
Yumi nói đùa "Còn không thì cậu mua xe đi, như vậy sẽ không lo bị trễ vì ngồi xe buýt nữa."
Đồng nghiệp ghét bỏ nhìn cô "Tôi mà có tiền thì đã mua rồi chứ không chờ cô nhắc."
Yumi nghe cậu ta nói thì cười ha ha.
"Chân em sao rồi mà cười vui vẻ vậy?" Kami từ bàn bên trong đi ra hỏi.
Nhắc đến chân Yumi lại cảm thấy đau, cô nhíu mày nói "Lẽ ra là đã lành rồi, nhưng mà hồi nãy em chạy nhanh quá nên giờ có hơi đau."
Kami lo lắng trách "Biết chân mình mới lành thì em nên đi chậm thôi, chưa gì mà đã chạy lung tung rồi."
Yumi cười trừ "Chắc không sao đâu, so với việc bị trừ lương vì đi trễ thì việc này vẫn còn nhỏ chán."
Kami định lên tiếng bác bỏ cô nhưng lúc này cánh cửa của căn phòng kia lại mở ra.
Yumi nhìn thấy rất rõ sống lưng của mọi người trong phòng đều đồng loạt thẳng tấp.
Trong phòng họp bầu không khí vô cùng căng thẳng, Takehiko vẫn giữ vững khuôn mặt lạnh của mình, anh hỏi "Tài liệu chi tiết thiết lập các dụng cụ sửa chữa dành cho sân bóng đã có chưa?"
Thư ký bên cạnh gật đầu đẩy một phần tài liệu về phía anh "Bản chi tiết đã có đủ nhưng chúng ta cần khảo sát trực tiếp để xem còn thiếu những gì nữa không, đảm bảo khi giao cho