Hiroshi từng nói với Sato "Hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, đừng để sau này phải hối hận." Sato lúc này mới nhận ra Hiroshi không phải đang an ủi mà là cảnh báo anh.
Bởi vì trong lúc anh còn đang để ý đến vấn đề tuổi tác, cô gái anh thích sắp bị một người bằng tuổi anh cướp đi rồi.
Nói chính xác hơn là bạn chí cốt lâu năm của anh.
Nhìn cách Takehiko quan tâm Yumi, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Sato không biết đã reo lên bao nhiêu lần.
Sau khi ăn trưa xong, Sato lái xe đưa Takehiko, Yumi và Emi về đến công ty của họ, còn chưa kịp nói tạm biệt, đã nghe Takehiko nói với Yumi "Hai người vào trong trước đi."
Yumi có phần kiêng dè Takehiko, vừa nghe anh nói cô đã xem như một đặt xá mà cầm theo tài liệu đi nhanh vào bên trong.
Chờ cho hai người con gái đi khuất dạng, Takehiko lúc này mới quay sang nhìn Sato, đôi mắt của anh ẩn ẩn một ý gì đó "Yumi là một cô gái rất thú vị."
Sato nhíu mày tỏ vẻ không hiểu ý của Takehiko.
Takehiko mỉm cười nói tiếp "Lúc sáng này Yumi nói với tôi, cô ấy và cậu chỉ là hàng xóm bình thường."
Sato không khó nhìn ra vẻ châm biếm của Takehiko, anh thu ánh mắt của mình lại, thấp giọng nói "Vậy sao?"
Takehiko vẫn giữ nụ cười mỉm "Tôi vào trong đây, tạm biệt cậu."
Sato gật đầu "Ừ"
Nhưng Takehiko mới đi vài bước đã quay người lại, giọng nói có phần lớn "Trong công ty của tôi có rất nhiều anh chàng độc thân, trong đó có cả tôi, người để ý đến Yumi không thiếu đâu."
Sato giả vờ không hiểu ý của anh ta, anh nhấn nút đóng cửa kính xe, sau đó khởi động xe quay về câu lạc bộ.
Cả buổi chiều hôm đó Sato như người mất hồn, đến cả huấn luyện viên cũng phải gọi anh mấy lần anh mới có phản ứng lại.
Hiroshi không nhịn được liền bước đến vỗ mạnh vào vai Sato nói "Đã nói với cậu từ trước rồi mà không nghe, bây giờ ở đây diễn cảnh mất hồn cho ai xem vậy hả?"
Sato hoàng hồn trở lại, anh trầm mặt một lúc mới nói "Cậu nói đúng, hình như tôi hối hận rồi."
Hiroshi xua tay không muốn nghe "Cậu đừng nói mấy lời vô nghĩa đó với tôi, thay gì thừ người ở đây thì cậu nên quay về nghĩ cách cứu vãn đi."
Sato nhìn đồng hồ trên tay, anh thở dài nói "Còn chưa hết giờ mà đi đâu."
Hiroshi lắc đầu ngán ngẩm, anh đưa tay đẩy Sato, nửa đùa nửa thật "Huấn luyện viên bảo tôi kêu cậu về sớm, cậu mau đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến bọn tôi."
Sato lái xe ra khỏi câu lạc bộ, anh không về nhà mà lái xe lại trước cổng công