Yumi không ngờ Meiko lại nói với cô những lời đó, nhất thời cô không biết phải trả lời như thế nào bởi bản thân cô cũng từng bị Sato từ chối.
Khác với Meiko là Sato vẫn có tình cảm với cô, từ chối là bởi vì anh cảm thấy mình chưa đủ tự tin thôi.
“Cô không ngốc, trong chuyện tình cảm người nào đặt tâm của mình vào đối phương nhiều hơn sẽ là người thiệt thòi, ít ra cô vẫn dũng cảm không chịu từ bỏ.
Còn Sato từ chối cô có thể do hai người vẫn chưa đủ duyên mà thôi.” Yumi suy nghĩ một chút mới dám lên tiếng.
Ánh mắt Meiko lại trở nên mơ hồ, “Như thế nào mới gọi là đủ duyên?”
Yumi hơi ngẩn người, bởi lẽ cô cũng không biết, câu nói vừa rồi phần lớn là chỉ muốn an ủi Meiko mà thôi.
Tâm trạng Meiko có lẽ không đặt ở đây nên khi thấy Yumi không trả lời cô cũng không hỏi tiếp.
Hai người im lặng nhìn ra bên ngoài tầm vài phút, cuối cùng người lên tiếng đầu tiên vẫn là Meiko, “Chuyện hôm đó chắc đã khiến cô hiểu lầm rồi nhỉ?”
Hôm đó?? Yumi nhíu mày cố suy nghĩ xem hôm đó là hôm nào.
Meiko nhắc, “Hôm cô gọi cho Sato mà tôi nhận điện thoại ấy.”
Yumi hiểu ra, cô khẽ cười nhưng trong mắt thì lộ rõ vẻ u sầu, lời nói ra lại trái với lòng, “Không có, sao tôi phải hiểu lầm chứ?”
Meiko nhấp thêm một ngụm trà cũng không vạch trần cô mà tự giải thích, “Thật ra hôm đó là do tôi chủ động đến tìm Sato, anh ấy vừa tập xong nên vào phòng thay đồ.
Tôi nghĩ chắc anh ấy cũng không biết là tôi đã nhận điện thoại của cô đâu…” Ngưng một chút cô ấy nói tiếp “…hai người…vẫn ổn chứ?”
Yumi cười khổ, không vội trả lời mà hỏi lại, “Sao cô lại giải thích với tôi?” Chẳng phải cô ấy rất thích Sato sao? Đối với cô hẳn là phải nên thù hằn chứ không phải là dáng vẻ như bây giờ.
Meiko nói, “Không phải giải thích mà chỉ muốn nói sự thật ra thôi.
Tôi biết Sato thích cô.
Thật sự tôi không hiểu tôi thua cô ở chỗ nào, tại sao ngần ấy năm mà anh ấy vẫn không hề có ý định thích tôi dù là thật lòng hay cố ý…” Bởi lẽ thân phận của Meiko đặc biệt, nếu Sato muốn chỉ cần một câu nói của cô cũng có thể khiến cho sự nghiệp của anh thêm phần phát triển.
Nhưng Sato lại hết lần này đến lần khác từ chối.
Ánh mặt trời đã dần khuất dạng, phía chân trời chỉ còn lộ ra vài tia nắng nhè nhẹ.
Yumi từ chối đề nghị muốn đưa cô về của Meiko, cầm theo túi của mình chậm rãi đi bộ trên đường.
Mất cả buổi chiều vẫn chưa mua được gì nhưng cô không khó chịu ngược lại tâm trạng được khai thông không ít.
Meiko nói với cô, “Trong một mối quan hệ không phải chỉ cần anh tình tôi nguyện là được, nó còn phải có sự đồng điệu, sự cảm thông và sự tin tưởng.” Cô ấy nói với Yumi chủ yếu chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, bởi lẽ cô ấy muốn từ bỏ rồi.
Từ bỏ một người mình theo đuổi nhiều năm, từ bỏ mối tình đầu mà mình yêu sâu đậm, cô ấy từ bỏ Sato và tất nhiên cũng đồng ý nhường lại anh cho cô.
Yumi hỏi vì sao cô ấy muốn từ bỏ, một tia cười khổ lướt qua trên gương mặt buồn bã kia, cô ấy hỏi ngược lại, “Không từ bỏ thì tôi nên tiếp tục làm gì? Cô cũng thừa biết tâm anh ấy không đặt nơi tôi, dù tôi có cố gắng thêm mười năm nữa kết quả chưa chắc gì đã được thay đổi.”
Meiko nói đúng, tính cách Sato là vậy, những thứ mà anh đã nhận định sẽ không thay đổi, huống chi chuyện tình cảm này chỉ có một mình Meiko là tình nguyện.
Sau cuộc nói chuyện cứ nghĩ Yumi sẽ thông suốt và sẽ mở chặn liên lạc với Sato hoặc nhiều hơn là chủ động gọi cho anh, nhưng Yumi không làm vậy, bởi đến bản