Edit: ShiibaReiki
"Vậy là sao? Vừa nãy vẫn còn bình thường mà, cũng không thèm nghe người ta nói chuyện." Kỳ Diệp bĩu môi, bất mãn oán giận một hồi.
"Trẻ con tức giận, một lát sẽ nguôi thôi." Ngôn Trừng Hoằng an ủi cậu.
"Đợi lát nữa rồi chúng ta đi xem cậu ta là được rồi.
Mà? Trước đây hai người chưa từng gặp nhau sao? Không phải là hàng xóm hả?" Kỳ Diệp đột nhiên nhớ tới lúc hai người này gặp nhau.
"Gần đây tôi mới chuyển đến." Vốn nhà Ngôn Trừng Hoằng cách công ty quá xa, vì để tiết kiệm thời gian nên gần như không có về nhà, lúc thì ở công ty, lúc thì ở khách sạn.
Vì muốn ông chủ của mình khỏe mạnh, thư ký Giang mới khuyên nhủ rất lâu, đến bây giờ Ngôn Trừng Hoằng mới chịu chuyển nhà mới.
"Ha ha! Tôi cũng vậy! Tôi tới đây làm bảo mẫu, trước đây tôi với tiểu Kinh là hàng xóm ở thành phố B, khi em ấy còn nhỏ vô cùng đáng yêu! Mặt nhỏ mềm mềm mộng nước như quả táo vậy..." Kỳ Diệp lại bắt đầu hồi tưởng cảnh đẹp của quá khứ.
Ngôn Trừng Hoằng dở khóc dở cười, cậu này cũng thú vị quá sức tưởng tượng đi, ở chung với cậu ta có thể quên đi tất cả những gò bó, giống như trở lại làm một đứa trẻ ngây thơ trong sáng.
"Kỳ Diệp, còn không ăn nữa là cơm sẽ nguội đó." Ngôn Trừng Hoằng kéo Kỳ Diệp về hiện thực.
"À, ừm.
Vậy anh cũng ăn nhanh đi, anh thử cái đậu hủ chiên này xem, này là lần đầu tôi làm, không biết có ăn được không." Kỳ Diệp gắp một khối đậu hủ bỏ vào chén của Ngôn Trừng Hoằng.
"Ăn ngon, chiên vừa tới." Ngôn Trừng Hoằng cũng không có từ nào khác, anh cảm thấy Kỳ Diệp nấu ăn tại nhà khiến anh cảm nhận sâu sắc được mùi vị của tình người*, đã lâu rồi chưa được ăn mùi vị tình người*.
(*): (人情味), QT là nhân tình vị.
Edit là mùi vị của tình người có đúng khum nhỉ?
Cứ như vậy, Kỳ Diệp và Ngôn Trừng Hoằng có qua có lại, cùng gắp rau cho nhau ăn, không khác gì một bức tranh về cuộc sống tốt đẹp.
Sáng hôm sau, Kỳ Diệp một bên ngâm nga một bên đánh trứng đổ vào chảo, rồi xắt một chút hành bỏ vào chiên lên.
Mùi hương đến bên mũi An Kinh Giới, cảm thấy mỗi ngày đều có thể nhìn bé thỏ trắng còn được ăn no bụng, nhân sinh thật sự đều là chuyện đáng mừng.
"Tiểu Kinh đọc sách cần suy nghĩ nhiều, phải ăn nhiều trứng mới có thể giúp đầu óc phát triển, hơn nữa có thể tăng cao trí nhớ." Kỳ Diệp đem bữa sáng và hai hộp cơm trưa cho hai người đặt lên bàn.
"Vâng! Tiểu Diệp tốt với em nhất!" An Kinh Giới nhào vào người Kỳ Diệp, thuận tiện ăn đậu hủ hai cái, bù cho sự tức giận ngày hôm qua.
"Biết vậy sao còn tức giận lung tung, hôm qua Ngôn tiên sinh cũng ở đây, như vậy là không lễ phép đó! Sao hả? Không thích bánh pudding à?" Kỳ Diệp cảm thấy nên chăm chỉ quan tâm đến đứa trẻ nhà mình, suy cho cùng thì đọc sách áp lực lớn, lại đang trong thời kỳ trưởng thành nên rất nhạy cảm, lại không có cha mẹ ở bên.
"Tại anh cứ quan tâm đến anh ta đấy! Hôm qua em