Edit: ShiibaReiki
Sau đó không lâu, Kỳ Diệp cũng khai giảng, con đường tới trường mỗi sáng sớm cũng có chút thay đổi.
Từ trạm chờ xe lên đường khoảng 25 phút, rồi tiếp tục đi bộ khoảng 15 phút là có thể đến đại học D.
Mất 40 phút coi như cũng gần, vì vậy Kỳ Diệp quyết định đồng ý ở nhà ăn sáng với An Kinh Giới.
"Sao em không ăn nhanh một chút? Anh sắp muộn rồi đó có biết không?" Kỳ Diệp tức giận đứng trước cửa.
An Kinh Giới nhất quyết đòi cả hai cùng ra ngoài, mặc dù điểm đến của hai người đều khác nhau.
"Được rồi mà! Tiểu Diệp đừng cau mày nữa, sẽ có nếp nhăn á." Kỳ Diệp thật hạn hán lời, cuối cùng là ai bắt cậu phải làm vậy?!
An Kinh Giới dọn dẹp đồ đạc xong, quay lại cười hì hì với Kỳ Diệp, sau đó kéo tay Kỳ Diệp ra khỏi nhà.
"Sao mới sáng sớm mà vui dữ vậy?" Kỳ Diệp ngẩng đầu hỏi y.
"Vì có thể cùng tiểu Diệp đi học là ước mơ gần đây của em, ha ha! Không ngờ thực hiện được nên vui lắm.
Mà, anh không thấy chúng ta rất giống người yêu nắm tay nhau đi học sao?" An Kinh Giới một mặt thoải mái, nói xong lại bắt đầu bổ não.
"Nói quá." Mặt Kỳ Diệp hiện ba cái hắc tuyến.
"Hơn nữa chúng ta đều là con trai mà, sao có thể là người yêu được?" Kỳ Diệp một bên trả lời y một bên đem hộp cơm trưa màu hồng treo lên sát cửa.
"Nhưng mà em rất thích tiểu Diệp mà! Tiểu Diệp không thích em hở?" An Kinh Giới đùa giỡn bĩu môi, thật ra trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
An Kinh Giới hiểu rõ tính tình của Kỳ Diệp, mặc dù biết Kỳ Diệp trả lời không thật sự là ý mình muốn, nhưng thần xui quỷ khiến buộc y phải thăm dò một lúc.
"Thích mà! Đương nhiên thích.
Thương em nhất em cũng không biết.
Em như đứa em trai của anh vậy, ai dám bắt nạt em, anh sẽ ra mặt cho em! Em đừng xem anh thấp bé nhỏ nhắn, anh chỉ dùng đầu óc, anh của em học pháp luật đó!" Kỳ Diệp hai tay khoanh lại, kiêu ngạo nhếch mũi.
"Ừm! Thế nghe anh!" An Kinh Giới vẫn là vẻ mặt bất biến, thật giống như trở lại thời ấu thơ, như một nhãi con* đứng cạnh nhóc trùm.
Nhưng lại không có ai phát hiện, An Kinh Giới tay phải nắm chặt góc áo, dùng sức làm ngón tay trở nên trắng bệch.
(*): (小毛头): mấy thằng nhóc quậy hui.
"Hả? Sao không thấy nó đâu?" Lưu Vũ Trạch chết nhìn đông tới nhìn tây ở cửa phòng học.
"Đùng!" Tiếng cuốn sách đập vào một vật cứng khác.
"Này! Đau quá! Ai vậy...!Úi! Thầy, chào buổi sáng thầy." Làm Lưu Vũ Trạch nghiêng đầu qua chỗ khác, đang tính ngắm nghía cẩn thận là ai gõ đầu mình thì chợt nhìn thấy ác ma đáng sợ mỉm cười với hắn.
"Đau không? Có cần giúp em gọi người không?" Lục Khải Bình lộ ra vẻ mặt đồng tình, trong mắt người ngoài là cảnh tượng thầy giáo vô cùng quan tâm đến học sinh, nhưng Lưu Vũ Trạch chỉ thấy sợ nổi cả da gà.
"Không ạ...!Không cần đâu! Cảm ơn ý tốt của thầy." Lưu Vũ Trách lập tức giơ tay phải chào thầy.
"Chuông học vang rồi, có phải em nên quay lại không? Ở ngoài nhìn ai đây? Cũng nhìn vợ hả?"
"Em lập tức quay lại!!!" Lưu Vũ Trạch lấy tốc độ chạy trăm mét quay về vị trí của mình.
Lục Khải Bình nhìn bóng lưng của Lưu Vũ Trạch, khóe miệng hơi giương lên ẩn chứa ý vị không rõ.
"Cái gì!! Không thể không thể không thể không thể..." An Kinh Giới cảm thấy rất đau đầu, có lẽ trời sắp sập xuống rồi.
"Là thiệt đó con trai, xin mày hãy tỉnh lại đi.
Hôm nay tao tìm mày là vì vụ này, ai ngờ mày lại đến muộn!! Đã không còn thời gian để cứu nữa, ác ma đã giáng xuống đội bơi rồi!!" Lưu Vũ Trạch vỗ vỗ vai An Kinh Giới, lắc đầu bày ra vẻ mặt tuyệt vọng.
"Sao Lục Khải Bình lại làm huấn luyện viên hả?! Cùng lắm chỉ làm cố vấn thôi chứ? Sao tao chưa từng