Hàng Xóm Là Người Yêu Kiếp Trước

Xui xẻo


trước sau

Quán xôi ngày thường vẫn đông khách, hai người đi vào phải một lúc lâu sau mới có đồ ăn. Nhưng nhìn đĩa xôi ngon lành, thơm phức này, chờ đợi như vậy cũng đáng.

"Tôi tính tối nay sẽ làm một bữa mời hai chị em nhà kia để cảm ơn về cái vé."

"Chà không ngờ anh chu đáo ghê." Phan Vân Kiều bắt đầu có cảm tình với Triệu Thế Hiển.

"Cô muốn ăn gì?"

"Tôi muốn ăn gà rán."

"Vậy tôi sẽ làm nồi lẩu."

"Anh!"

Vừa mới khen xong, thằng điên này. Phan Vân Kiều muốn rút lại câu nói của mình. Cảm tình gì đó giờ đã cuốn theo gió bay rồi.

Nhanh nhanh chóng chóng ăn hết xôi, Phan Vân Kiều đi ra xe trước. Tên Triệu Thế Hiển đó thật đáng ghét! Cô biết ngay mà, đi cùng tên đó sớm muộn gì cũng thăng thiên vì tức mất.

Tại nhà ông Tơ bà Nguyệt, hai ông bà đang ngồi vênh mặt lên hồi tưởng lại chuyện xưa. Nhớ lại lúc ấy, bà Nguyệt làm dây tơ hồng bị xáo trộn hết, ông Tơ một mình xếp thì thắt lộn tơ hồng của Phan Tư Mẫn và Trần Trọng đến khi  nên mới xảy ra cớ sự này. Cứ một ngàn năm, Nhân Duyên thụ thay hoa đổi lá một lần.


Thế nên tơ hồng của Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển ở kiếp này được ưu tiên thắt ở trên ngọn cây. Ai ngờ, ông Tơ ngu ngơ thế nào mà thắt ngược. Hai ông bà phải thân chinh xuống trần gian.

"Bà thấy tôi thông minh không?"

"Cũng được."

Bà Nguyệt giơ ngón cái lên tán thưởng ông Tơ. Cứ cái đà này, Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển đến với nhau, coi như buông bỏ được nỗi ân hận, bứt rứt suốt ngàn năm nay.

"À, mà vé nhà ma đấy ông lấy ở đâu đấy?"

Mới xuống trần gian có một ngày, mà lại không được dùng pháp thuật. Ông Tơ đào đâu ra vé?

"À, cái vé lần trước tôi với bà mua, nhưng chưa kịp vào đã bị triệu tập lên thiên đình rồi đó."

Trên trán xuất hiện mấy vạch đen, bà Nguyệt day day ấn đường bất lực. Bà muốn đập chết người trước mặt. Đợt đấy đi đã là năm năm trước.


"Mẹ cha mày!"

Bụp.

Thấy bà Nguyệt chửi thề, lại đánh mình một phát đau vào đầu. Ông Tơ ngu ngơ, tròn xoe mắt nhìn bà.

"Cái vé đấy lỗi rồi thuộc về nhà ma cũ, giờ nó chuyển đến nơi khác rồi."

"Hả?"

Trong khi hai ông Tơ đang bị bà Nguyệt mắng xa xả xa xả thì bên ngoài, Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển lủi thủi dắt xe đi về. Đinh Cường Phú và Tạ Thảo Nhi đứng trước cổng, vui mừng vẫy tay chào hai người. Ai ngờ, đáp lại họ chỉ là bản mặt chán đời cùng sự lướt qua như không quen biết.

Đinh Cường Phú ôm một đống quà, quan tâm hỏi. "Chuyện gì vậy?"

"Hừ! Tất cả do anh ta!" Phan Vân Kiều chỉ thẳng mặt Triệu Thế Hiển, giậm chân.

"Hứ!" Còn anh

Mỗi người một hướng, Triệu Thế Hiển để luôn xe máy ở ngoài cổng, bực bội đi vào.

Hôm nay, đúng là một ngày xui xẻo.

"Hai người bị sao vậy?"


"Tại anh ta mà tao mất tiền đấy."

Triệu Thế Hiển nghe vậy cũng chẳng chịu thua kém, lớn tiếng
nói: "Chứ không phải tại cô nói nhiều khiến tôi phân tâm à?"

"Hứ!"

Ông Tơ, bà Nguyệt cũng đi ra ngoài hóng hớt. Vì đưa tặng người ta vé dởm nên giờ hai ông bà không còn mặt mũi nào đối diện trước hai người kia nữa, chỉ đành âm thầm theo dõi.

Đầu đuôi câu chuyện phải kể lể như sau...

Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển đang rất hoà bình, yên ổn ăn xôi xong đến nhà ma. Biết được vé không dùng được dù hơi thất vọng tý nhưng hai người vẫn im lặng mà quay về.

Ai ngờ, trên đường đi lại nhận được điện thoại của Tạ Thảo Nhi, nói là đang ở trước cổng nhà chờ hai người. Suốt một tuần chưa được gặp bạn, Phan Vân Kiều tâm tình tốt lên hẳn, vừa đi vừa bắt chuyện với Triệu Thế Hiển. Anh không những không có khó chịu mà cứ thế tiếp chuyện. Do xao nhãng nên anh rẽ trái mà xi nhan phải và dĩ nhiên đã bị lọt vào tầm mắt của các chú cảnh sát.
Đinh Cường Phú và Tạ Thảo Nhi bất giác nhìn nhau. Công nhận, chỉ cần Phan Vân Kiều và Triệu Hiển đi cùng nhau, cho dù ngày nắng thì trời cũng đột nhiên đổ mưa. Xui xẻo cực độ! Chỉ xảy ra trong giây lát thôi mà cũng mất tới bốn trăm. Chẹp chẹp chẹp...

Ông Tơ bà Nguyệt thông qua gương thần biết chuyện, cảm thán không thôi. Tác hại của việc thắt ngược đúng là lớn thật.

Phan Vân Kiều là người dễ tính, giận dỗi ai cũng không giận dai. Nên đến trưa, cô và Triệu Thế Hiển đã nói chuyện với nhau như bình thường được rồi.

Bữa trưa, do Triệu Thế Hiển và Đinh Cường Phú phụ trách, ăn xong cũng là hai người đàn ông rửa bát. Tạ Thảo Nhi kéo Phan Vân Kiều lên tầng tâm sự.

"Mày biết lúc đi trăng mật tao đã gặp ai không?"

"Mày gặp ai sao tao biết được."

"Gợi ý cho mày là một người đàn ông cực phẩm." Tạ Thảo Nhi ra vẻ thần bí, kèm theo gương mặt gian xảo. Chỉ đợi có vậy, tính bán bạn của Phan Vân Kiều nổi lên.
"Á à á à, mày đi trăng mật với tên Phú đó mà lại để ý đến tên khác nha. Tao méc chồng mày."

Lấy làm vui sướng khi đe doạ bạn thân, Tạ Thảo Nhi nhìn Phan Vân Kiều như nhìn một con dở hơi. Bất lực, cô ấy mới nói: "Tao gặp Quân, bạn cấp ba của mình. Hồi đó, nó mê mày như điếu đổ. Giờ gặp tao câu đầu tiên nó nói cũng hỏi về mày."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện