Nói là làm chung với nhau, mà Phan Vân Kiều đứng múa may quay cuồng là chính. Thi thoảng còn nhúp miếng thịt nữa. Rồi đến khi bê ra, cũng chỉ có một mình Triệu Thế Hiển.
Đinh Cường Phú chợt thấy, nếu sau này có lấy nhau thật chắc bạn anh ấy chả địa vị gì trong nhà cả. Tạ Thảo Nhi chẳng mấy ngạc nhiên, Phan Vân Kiều được bố mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa từ nhỏ. Đôi bàn tay của cô chắc dùng để vẽ truyện thôi.
"Xin mời."
Nấu nướng là nghề của Triệu Thế Hiển, một nồi lẩu đơn giản này sao có thể làm khó được anh?
"À, tao có chai rượu mới. Uống không?"
Mời mọc vậy đấy, nhưng hai ông tướng này lên kế hoạch từ trước rồi đây. Tạ Thảo Nhi nghe vậy nhíu mày, cằn nhằn: "Anh phải lái xe đấy chồng ạ."
"Uống tí thôi mà."
Vả lại, thực chất có rượu đâu, một chai nước lọc!
Bây giờ, phải tìm cách để ông Tơ phối hợp được.
"Em trai tôi không uống được rượu đâu ạ."
Một câu nói của bà Nguyệt khiến hai thanh niên vui sướng, một cửa ải đã qua dễ dàng.
Bà Nguyệt ngăn chặn từ đầu, để ông Tơ uống rượu? Thôi đừng! Làm vậy chẳng khác nào, thả chó dữ ra khỏi chuồng cả.
Tự nhiên, Tạ Thảo Nhi có chút nghi ngờ, có điều gì đó mờ ám ở đây. Trực giác của cô ấy thường rất chính xác. Quay ra, định nói gì đó với Phan Vân Kiều, lại thấy cô đang cắm đầu ăn.
Tạ Thảo Nhi: "..." Ôi! Bạn tôi...
"Chuyện gì hả?"
Đối với Phan Vân Kiều thì ăn chính là chân ái. Dù trời có sập cũng ăn, có thực mới vực được đạo.
"Thôi, mày làm gì thì làm đi."
Càng nghĩ càng không đúng. Tại sao ư? Vừa mới ngồi ăn được mười phút gì đó, uống được ba, bốn cốc rượu. Đinh Cường Phú và Triệu Thế Hiển đã gục ngã.
Không phải chồng cô nổi danh "ngàn chén không say" sao? Lại còn thêm tên Triệu Thế Hiển, say thì say đi, cứ gục đầu vào vai Phan Vân Kiều như kiểu con trai với mẹ già vậy.
Ông Tơ, bà Nguyệt lúc này vừa ăn, vừa thầm tấm tắc khen tài nấu ăn của Triệu Thế Hiển. Đâu biết được rằng, cặp đôi mà họ ngày đêm muốn tác hợp đang có cơ hội tốt để xích gần nhau hơn.
"T.. ợ... tôi muốn lên giường quá!"
Triệu Thế Hiển ngọ nguậy, lắc tới lắc lui ở cổ Phan Vân Kiều. Tóc anh rất mềm, lại mang theo hương thơm thanh mát. Thoáng chốc, xung quanh cô, bao bọc hơi thở nam tính của anh. Dường như không có mùi khó chịu của rượu. Hết chịu nổi anh làm nũng, cô bèn dìu anh đứng dậy đi vào phòng.
"Uống cho cố vô."
Không đúng! Tạ Thảo Nhi đánh mạnh Đinh Cường Phú một cái thật đau.
"A!"
"Anh giả say?"
"Ợ...a...a...nh...thật..."
"Hửm?"
Trách sao được, Đinh Cường Phú sợ vợ. Bị lườm có một cái đã sợ run người.
"Dạ."
"Hazz, anh kể đi."
Cùng lúc đó, Phan Vân Kiều định đặt Triệu Thế Hiển lên giường. Có vẻ khá khó khăn, anh vừa nặng vừa cao. Bình thường nhìn gầy gầy, ai ngờ lại nặng như vậy, đã thế còn cao nữa. Tầm hơn cô hơn hai mươi phân, tại cô chỉ đứng tới gần cằm anh.
Bỗng, Triệu Thế Hiển từ ngả nghiêng sắp ngã, đứng thẳng dậy, khiến Phan Vân Kiều hơi choáng. Đợi khi tỉnh táo lại thì đã bị anh ép dựa vào tường. Đây đúng
cảnh của nam chính bá đạo và nữ chính ngọt ngào trong truyền thuyết ngôn tình.
"Kiều..."
Giọng nói anh trầm xuống, kêu tên cô đầy yêu thương. Trong đó, chan chứa đầy tình cảm của anh dành cho cô.
"Dạ?"
Tự nhiên bầu không khí ngượng ngùng vậy?
"Tôi..."
Anh cúi sát xuống tai cô. Miệng kề sát vành tai, hơi thở anh len lỏi. Mũi khẽ chạm vào tóc cô. Căn phòng khá tối, đèn ngủ là ánh sáng duy nhất. Anh ngửi được mùi hương trên tóc cô, rất quấn hút, rất giống con người cô. Thơm ngát, thanh mát, dần dần cướp mất con tim anh lúc nào không hay.
"Cái gì? Tỏ tình?"
Tạ Thảo Nhi ngạc nhiên nói to lên. Nhìn chồng cô ấy như nhìn một tên thiểu năng. Thật bất lực!
"Có gì không ổn sao?" Vậy mà anh ấy cứ nghĩ, cô ấy sẽ vui mừng và khen anh thông minh cơ chứ.
"Em từng nói Kiều chưa có mối tình nào đúng không?"
"Ừm, bạn anh cũng vậy."
Hay cô ấy nghĩ Triệu Thế Hiển giống tên lăng nhăng?
"Không có mối tình nào, không có nghĩa là không có người theo đuổi."
Ngoài Trung Quân đó ra, đếm số người từng tỏ tình với Phan Vân Kiều chắc cả đêm chưa kể hết. Chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nhưng khoản từ chối tỏ tình chắc Phan Vân Kiều kinh nghiệm đầy mình. Bạn cô ấy, từng là hot girl có tiếng trong trường, lên đại học hay cho dù đã tốt nghiệp, mấy đàn em khoá sau chắc chắn đã nghe đến danh tiếng của cô.
"Là sao?"
Anh ấy không hiểu ý vợ mình cho lắm.
"Thôi."
Suy cho cùng, chồng cô ấy cũng chẳng phải người tinh tế. Cho dù hai người có thích nhau thật đi nữa, nhưng thời gian họ gặp nhau chưa đến một tháng, ừ thì quen nhau hồi nhỏ đấy. Phan Vân Kiều đã sớm quên cậu hai nhà họ Triệu - Triệu Thế Hiển đó rồi. Nếu nhớ ra đã chẳng đồng ý ở chung với anh.
Hai người họ đã hai mươi lăm tuổi, đâu mộng mơ như tuổi học trò nữa đâu. Lãng mạn thì cũng được đấy. Cô ấy chỉ hi vọng, Phan Vân Kiều chắc có cảm tình với Triệu Thế Hiển mà sẽ nương tay.
Trong phòng, yên tĩnh đến lạ thường, tựa như chỉ nghe thấy hơi thở và nhịp tim của hai người họ.
"T...tôi... tôi thích cô!"
"Tôi buê đuê đó."
Dựa vào tình hình ban nãy, Phan Vân Kiều đoán được tám mươi đến chín mươi phần trăm là Triệu Thế Hiển định tỏ tình với cô. Theo lẽ thường, cô sẽ phản bác lại một câu thật đau. Nhưng thú thật là cô có hơi rung động trước anh, chỉ trách chưa đến ngưỡng độ yêu mà thôi.
"Vậy tôi sẽ đi phẫu thuật chuyển giới."
Phan Vân Kiều: "..."