Mấy ngày sau, Phan Vân Kiều nằng nặc đòi xuất viện, Triệu Thế Hiển hộ tống cô tận tình, không để cô động tay vào việc gì.
"Anh ta với mày xác định quan hệ rồi sao?"
"Ừm."
"Trời ơi! Mày giấu tao hú hí với hắn ta từ khi nào?"
Tạ Thảo Nhi mới đi du lịch có mấy ngày, lúc về nghe tin Phan Vân Kiều bị bắt cóc, rồi lại yêu đương với Triệu Thế Hiển.
"Hú hí gì chứ! Tao với anh ấy mới xác định quan hệ gần đây thôi."
Cô liền kể hết mọi chuyện cho Tạ Thảo Nhi nghe.
"Đúng là quá ngu mà! Cô ta không điều tra trước khi bắt cóc sao? Bộ lú tới nỗi dám khiêu chiến Phan thị?"
"Ừ thì..."
Có điều tra cũng không tra ra được, thông tin của cô được nhà họ Phan che giấu rất kĩ từ sau cái lần bị bắt cóc khi nhỏ.
"Tạ Thảo Nhi!"
Bỗng nhiên có một người hùng hổ, đẩy cửa xông vào, quát to.
"Xin lỗi, chúng tôi đang... mẹ!"
Phan Vân Kiều quay ra chỗ cửa, là mẹ chồng Tạ Thảo Nhi. Bác gái này sao hôm nay dữ vậy? Cô nhớ hôm đám cưới, nhìn bà ấy hiền như bà tiên.
Bốp!
Chưa kịp phản ứng gì, một cái tát đã giáng xuống mặt Tạ Thảo Nhi. Phan Vân Kiều bất ngờ, ngây ra vài giây, sau đó nhanh chóng đứng chắn trước mặt cô ấy.
"Bác à, có gì từ từ nói ạ!"
"Từ từ?"
Bác gái kia nhếch mép, gào to. "Cô ta không sinh được con, vậy mà dám bám lấy con trai tôi. Lấy về mới biết, một con đàn bà không biết đẻ! Cô định lừa chúng tôi đến khi nào? Hả?"
"Bác à, hai người đó mới làm đám cưới..." Tạ Thảo Nhi vẫn còn trẻ, vẫn còn rất nhiều thời gian. Đâu ai bắt lấy chồng cái là phải có thai ngay.
"Thôi."
Cô ấy vỗ vai cô, ra hiệu cho Phan Vân Kiều lánh đi một lát.
Dù là bạn thân, nhưng đây là chuyện gia đình của cô ấy, cô không có quyền xen vào.
............
"Em đến rồi sao?"
"Chúng em chào bà chủ ạ."
Từ sau cái lần ở bệnh viện, Triệu Thế Hiển đã lập tức làm một cái thông báo nói anh có bạn gái, còn in ra giấy dán lên tường trong quán.
Không những nhân viên mà tất cả các vị khách vào quán, bước vào cửa là đọc được chữ trên giấy, đều biết cô bạn gái của chủ quán tên "Phan Vân Kiều".
Sao lúc trước cô không biết anh lại nhiệt tình như thế nhỉ?
"Anh cứ làm việc của anh đi!"
Bị nhiều người nhìn vào như vậy, có chút mất tự nhiên, với cả quán đang khá đông, anh cũng bận nữa. Cô không muốn làm phiền anh quá.
"Anh là ông chủ, anh mà làm thì nhân viên anh thuê về để chơi sao?"
Như hiểu ý anh, mấy người đang ngó nghiêng vội vã đi làm việc.
"Mình đi chơi thôi."
"Nhưng..."
Bây giờ... có vẻ không ổn lắm.
Lại nhìn thấy dáng vẻ làm nũng của anh. Thật là... đẹp trai thì làm gì cũng đẹp hết.
Cô nàng Phan Vân Kiều thiếu nghị lực, đồng ý một cái rụp.
Tuấn nam mĩ nữ đi với nhau dễ thu hút ánh mắt của người qua đường.
Sau khi miệt mài học tập, tham khảo ý kiến mọi người, Triệu Thế Hiển đưa cô đến các địa điểm hẹn hò có tiếng. Nhưng... cô đều đã từng đến.
"Trước anh, em có ai khác rồi phải không?"
Anh không quan trọng việc cô có bao nhiêu bạn trai cũ, cô ưu tú như vậy, người theo đuổi cô
cũng nhiều. Anh chỉ ghen tị việc người con trai khác và cô đã từng có những phút giây hạnh phúc bên nhau. Giá như... anh và cô gặp lại nhau sớm hơn thì tốt.
Suy nghĩ tiêu cực làm gì... chẳng phải giờ cô và anh đã ở bên nhau rồi sao?
"Sao mặt anh xị xuống vậy?"
Đáng yêu ghê! Bảo bối đang giận dỗi sao?
"Anh nào có chứ!"
Triệu Thế Hiển bĩu môi, nghe giọng cô như vậy, anh trở nên mềm nhũn.
"Em đi cùng Nhi mà, độc thân vạn năm, anh là bạn trai đầu tiên của em đấy!"
"Hi hi hi."
Anh bây giờ trông rất trẻ con.
Mặc dù biết là sẽ làm anh mất hứng, nhưng hiện giờ, cô không có tâm trạng để hẹn hò với anh.
Bạn thân mới kết hôn, nay đã bị mẹ chồng cho một cái bạt tai rồi. Ban đầu, cô cứ nghĩ Tạ Thảo Nhi sẽ thật hạnh phúc. Công việc ổn định, vợ chồng yêu thương nhau, hai bên nội ngoại hoà hợp.
Đến tối, vẫn như thường ngày, Triệu Thế Hiển đảm đương mọi việc. Có khác một chút so với hồi chưa yêu nhau, đó là giờ anh sẽ có thêm nhiệm vụ dọn phòng cho Phan Vân Kiều.
Cô chính là một con sâu lười, ngoại trừ nằm trên giường ra, không muốn đi đâu hết.
"Mai anh đừng làm phiền em nha!"
"Sao vậy?"
Có phải do cô chán anh rồi không? Hay chê anh phiền?
Như nhìn thấu suy nghĩ của anh, Phan Vân Kiều bật cười, vươn tay xoa đầu anh, giải thích. "Mai em phải tập trung cao độ để vẽ truyện."
"À..."
Từ ngày yêu cô, anh cảm thấy bản thân mình tự ti hẳn đi, luôn cảm thấy bản thân không xứng với cô. Thôi thì, cố gắng nhiều hơn nữa vậy.
"Em ngủ sớm nha."
"Dạ."
Mỗi tối, trước khi đi ngủ, sẽ có nụ hôn tạm biệt. Lần này, Phan Vân Kiều chủ động, kiễng chân lên, hôn nhẹ lên môi anh.
Chút động chạm này đâu thể thoả mãn được anh, Triệu Thế Hiển liền ôm chặt lấy cô, tay đặt trên eo nhỏ, kéo sát cô dựa vào mình. Anh lúc này mới cảm nhận được chân thật cô và anh đã ở bên nhau rồi.
Đàn ông ở phương diện này, quả thật là học trò giỏi.
Anh tách môi cô ra, thuần phục đi vào, thô bạo lại dịu dàng. Phan Vân Kiều sớm đã mềm nhũn, toàn thân ngả lên người anh.
Đi được nửa chặng đường, lại nhận được điện thoại, là tên nào không có mắt dám làm phiền anh lúc này vậy?
Ôm một bụng khó chịu, nhấc máy lên nghe.
"Mày hỏi Kiều xem vợ tao ở đâu vậy? Trong nhà đều không có quần áo của cô ấy!"