Gã ngày càng gần, Phan Vân Kiều trong lúc hoảng loạn, cô quơ tay múa chân, may mắn thế nào bất giác nhớ lại mấy chiêu võ phòng thân ngày trước học. Than thay mới đá một phát mạnh vào bắp chân gã, thì chính Phan Vân Kiều trượt chân ngã xuống.
Ngay khi gã kia chuẩn bị chạm vào cô, bỗng nhiên một cú đấm giáng xuống thẳng vào mặt gã. Gã đau điếng gào lên, đầu choáng váng một hồi, bước chân loạng choạng, loạn xạ. Phan Vân Kiều nhìn lên, vị cứu tinh của cô - Triệu Thế Hiển.
Lợi dụng lợi thế chân dài, anh đá một cước mạnh vào chấn thuỷ của gã. Nhân lúc này, Triệu Thế Hiển liền bế Phan Vân Kiều lên. Sau đó... CHẠY!
"Sao không đánh tiếp?"
Máu hiếu thắng trong lòng Phan Vân Kiều trỗi dậy, cô không để ý đến tình cảnh đang được Triệu Thế Hiển bế kiểu công chúa, mà hơi ấm ức chất vấn anh.
Gã kia làm cô sợ suýt thăng thiên, bị vậy còn nhẹ chán. Rõ ràng Triệu Thế Hiển chiếm thế thượng phong thế mà lại bỏ chạy.
"Tên đó có dao, tôi sợ trong lúc đấu đá làm cô bị thương. Với cả nhìn là biết đầu óc hắn có vấn đề. Nhỡ nổi điên thì sao?"
"Ò."
Nghe cũng có lý.
Đi được một đoạn, Phan Vân Kiều mới ý thức được giãy giụa, nằng nặc đòi Triệu Thế Hiển bỏ mình xuống.
Từ xa, ông Tơ bà Nguyệt hài lòng nhìn theo bóng dáng của hai người. Vốn lo lắng nên hạ phàm xuống cứu Phan Vân Kiều. Ai ngờ được, dù tơ hồng có thắt ngược, nhưng sự liên kết giữa hai người rất chặt chẽ. Khi Phan Vân Kiều gặp nguy, Triệu Thế Hiển xuất hiện như một vị thần, đúng kiểu hào quang nam chính.
Triệu Thế Hiển không yên tâm để Phan Vân Kiều đi mua bột canh một mình mới đi tìm. Ra đến cổng lại nhìn thấy bó hoa hồng giống như đúc với bó hoa tối qua, lòng nóng như lửa đốt, chạy đi tìm cô. May mắn đến kịp.
Anh chưa thể lí giải được: Tại sao anh lo lắng cho Phan Vân Kiều như thế?
Về đến nhà, Triệu Thế Hiển bảo Phan Vân Kiều ngồi xuống ghế, còn mình lấy hộp y tế. Cái cô nàng ngốc Phan Vân Kiều, bị dao cứa đến chảy máu chân mà chẳng hay biết gì. Bộ không có cảm giác đau à?
Thôi thì... Tạ Thảo Nhi và Đinh Cường Phú đã nhờ anh chăm sóc cho bà chằn ngốc này nên đành phải làm thôi. Lí do này có vẻ hợp lý đấy.
"A... xót!"
Phan Vân Kiều toan rụt chân, Triệu Thế Hiển nhanh chóng giữ lại. Mày anh hơi nhíu, càm ràm cô. "Xót à? Cô cũng có cảm giác cơ à?"
"Sao tôi lại không có cảm giác được."
Cô nhìn Triệu Thế Hiển khó hiểu. Nào biết, lòng anh đang khó chịu vô cùng khi thấy cô bị thương thế này. Thật đau mà!
Sáng hôm sau, trùng hợp cả hai
đều nghỉ ở nhà, thì có hàng xóm sang chào hỏi. Phải, hàng xóm mới chuyển tới đó chính là ông Tơ và bà Nguyệt. Đợi hai người đầu đất này đến với nhau chắc họ nghỉ hưu luôn rồi mất. Vì vậy đích thân thân chinh làm chất xúc tác.
Ông Tơ ôm ba bông hoa sen, một giỏ hoa quả đến nhà hai người.
"Hai người là đôi vợ chồng son hả?"
Nhận được câu hỏi của bà Nguyệt, cả Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển đều đồng thanh.
"Không phải!" Rồi lườm quýt nhau.
Im lặng một hồi, Phan Vân Kiều lên tiếng: "Còn hai người?"
"Bọn tôi là chị em với nhau. Tôi là Nguyệt, còn đây là Tơ."
Lúc này, Triệu Thế Hiển cười khẽ, nói: "Em cô nhìn giống con trai thật đấy."
Do là thần tiên nên cho dù có bao nhiêu tuổi đi nữa thì vẻ ngoài của họ tầm ba mươi là cùng. Ông Tơ có nước da trắng, khuôn mặt ngây thơ, có nói cũng chẳng ai tin ông là vị thần se duyên cả.
Bà Nguyệt cười như được mùa, không ngừng lại được.
"Tôi là trai đó."
Phan Van Kiều: "..." Cô cũng nghi ngờ ông Tơ là gái.
Triệu Thế Hiển: "..." Anh hình như hơi vô duyên.
Bầu không khí có chút ngượng ngùng, ông Tơ vội chữa cháy.
"Hai bạn đã nghe câu chuyện tình giữa tiểu thư phú ông và người làm chưa?"
Hừm, hơi lạ. Phan Vân Kiều chủ yếu đọc ngôn tình Trung Quốc, còn Triệu Thế Hiển thì... thôi khỏi nói.
Thấy hai người giương ánh mắt tò mò, ông Tơ biết đã đạt được mục đích thì hài lòng. Nút thắt trong lòng ông suốt ngàn năm nay, cuối cùng, cũng có tia hi vọng rồi.
Bà Nguyệt nhìn biểu cảm trên khuôn mặt ông Tơ mà vui lây. Năm xưa, ông Tơ và bà lần đầu tiên đảm nhiệm công việc se duyên, đã mắc phải sai lầm cực kì nghiêm trọng. Dẫn đến hậu quả hết sức bi thương. Bà quan sát Phan Vân Kiều và Triệu Thế Hiển, liền thở dài. Hai người vẫn giống như kiếp trước, chỉ là không nhớ gì mà thôi.
"Có nên kể không nhỉ?"
Ông Tơ sờ sờ cằm, vẻ mặt đắn đo.
"Anh kể đi mà!"
Tự nhiên, hứng thú trong Phan Vân Kiều trỗi dậy, cả Triệu Thế Hiển cũng vậy. Đều mong chờ ông Tơ kể chuyện, còn bà Nguyệt dường như có chút hoài niệm.
Thời gian đúng là... trôi nhanh thật đấy!