Ngày hôm sau, sáng sớm hai người mang balô xuất phát.
Bởi vì không phải là mùa du lịch, ngọn núi này lại cũng không phải là chỗ du lịch nổi tiếng, dọc theo đường đi cũng không có gặp phải người. Như vậy cũng tốt, Ngụy Tử Nịnh rất thích bầu không khí như vậy.
"Ngọn núi này không khí thật là tốt." Ngụy Tử Nịnh hít sâu một hơi, cảm giác cả người đều sống lại.
"Đúng vậy, cảm giác tinh lực thật tràng đầy."
"Vậy chúng ta bắt đầu đi, xem ai ngã quỵ trước nga." Ngụy Tử Nịnh không sợ chết khiêu khích. Tô Cũng cũng vui vẻ tiếp nhận.
Ngay từ đầu hai người còn âm thầm phân cao thấp, ai cũng không nhường ai, đến phân nửa thời gian thì hai người không chịu được. Tô Cũng xem như hoàn hảo, còn Ngụy Tử Nịnh thì là cái người suốt ngày chỉ ngồi văn phòng làm việc, cảm giác chân như bị phế rồi, nhưng chính mình là người đưa ra khiêu chiến, chết cũng phải hoàn thành a. Ngụy Tử Nịnh khắc sâu được một cái đạo lý, không làm quân tử sẽ không phải chết...
Tô Cũng nhìn thấy ở trong mắt, người ngay từ đầu còn hăng hái bừng bừng, hiện tại đầu đã đầy mồ hôi, tuy rằng bản thân cô cũng mệt chết đi, nhưng không có giống như Ngụy Tử Nịnh khoa trương như vậy, còn có thể tiếp tục sao. Nhìn Ngụy Tử Nịnh còn đang cắn răng kiên trì, cô thực sự không đành lòng, nên quyết định nhận thua, ngồi ở trên tảng đá, than vãn:
"Nóng chết mất, nóng chết mất, trời mùa hè nóng như vậy thật là muốn giết người a."
Ngụy Tử Nịnh thấy Tô Cũng ngồi xuống, liền cũng thuận thế ngồi ở bên cạnh cô.
"Người còn trẻ sao thể lực kém như vậy, như vậy cũng không tốt nga." Nói xong mở một chai nước đưa cho Tô Cũng.
Tô Cũng thuận thế tiếp nhận, xuất ra khăn tay đưa cho Ngụy Tử Nịnh lau mồ hôi, có thể thấy được trình độ ăn ý.
Ngụy Tử Nịnh cũng giống như cô một bên uống nước một bên lau mồ hôi, còn hưởng thụ Tô Cũng quạt gió.
"Nhưng mà nói thật, thật sự mệt mỏi quá a, tôi không đi nổi nữa, chân đau quá."
Tô Cũng vội vàng buông cây quạt giúp Ngụy Tử Nịnh xoa chân.
"Là do chị thiếu vận động rèn luyện thân thể, lúc trở về phải thường xuyên tập luyện đó."
Ngụy Tử Nịnh nhìn bộ dạng Tô Cũng cúi đầu chuyên tâm giúp nàng xoa chân, một góc trong lòng nàng bắt đầu rơi vào tay giặc.
"Tiểu Cô Cũng, vì sao cô đối với tôi tốt như vậy a?"
"Bởi vì..." Em thích chị, một câu nói Tô Cũng không có can đảm nói ra khỏi miệng.
"Bởi vì em xem chị như chị gái vậy."
"Chị gái a..." trong lòng Ngụy Tử Nịnh có chút thất lạc, nhưng cũng không thể nói rõ là vì sao.
"Cái người chị gái này thật là vô dụng nga, trước nay vẫn đều hưởng thụ chăm sóc của em gái a."
"Chị đây là nói cái gì a, người lắm phiền phức kia"
"Người lắm phiền phức sao? Cô là nói tôi vô dụng sao?!"
"Ôi chao, em không có nói nga."
Nói xong Tô Cũng bỏ chạy, Ngụy Tử Nịnh đuổi theo, túm lấy Tô Cũng, đem Tô Cũng kéo đến trước mặt mình.
"Cô giỏi lắm, dám nói chị gái đây vô dụng, xem ra chị gái này không thu thập em gái cô là không được mà." Nói xong còn chà chà bàn tay, làm ra dáng vẻ như muốn đánh Tô Cũng vậy.
Tô Cũng vội vã nhấc tay đầu hàng.
"Nữ Vương đại nhân, em sai rồi."
"Nữ Vương đại nhân... Đây là cái xưng hô kỳ quái gì a, Tô Cũng cô thực sự to gan nga."
"Không dám không dám, tiểu nhân chân thành thiên địa chứng giám."
"Vậy tiểu nhân kia, mau cõng bản cung lên núi!"
Chân Tô Cũng mềm nhũn, quả nhiên cùng Ngụy Tử Nịnh đấu, mình đúng là ngốc nghếch.
Ngụy Tử Nịnh nhìn Tô Cũng vẻ mặt kinh hách, tâm tình tốt lên, vỗ vỗ đầu Tô Cũng.
"Đi nhanh đi, lẽ nào thật sự muốn cõng tôi sao?" Được lệnh đặc xá, Tô Cũng chân chó* theo nữ Vương đại nhân xuất phát.
*(Nịnh bợ, lấy lòng).
Trải qua nhiều giờ đồng hồ nỗ lực, hai người rốt cục leo lên đỉnh núi. Trên đỉnh núi phạm vi nhìn rất tốt, liếc mắt nhìn lại, thấy mọi núi nhỏ. Cảm giác cách bầu trời thật gần, cảm giác như đưa tay thì có thể chạm vào được tầng mây vậy.
Hai người trên đỉnh núi tìm được phòng trọ nhà dân, chuẩn bị nghỉ ngơi, leo núi lâu như vậy, thật sự là chịu không được rồi. Cái phòng trọ này quy mô không lớn, nhưng đầy đủ mọi thứ, bà chủ sắp xếp các thứ ngăn nắp bằng nhau, thoạt nhìn rất thư thái.
Cuối cùng hai người quyết định ở một phòng, Ngụy Tử Nịnh nói là để thuận tiện chăm sóc Tô Cũng, Tô Cũng bĩu môi, cũng không phản bác, hai người đi đến gian phòng.
Gian phòng có một cửa sổ thật to, nhìn ra ngoài có thể thấy được những ngọn núi ở xa xa, Tô Cũng đã có thể tưởng tượng được cảnh tượng buổi tối thấy bầu trời đầy sao.
Ngụy Tử Nịnh vừa vào phòng thì gục tại trên giường lớn, dang rộng tay chân như chữ đại, Tô Cũng biết nàng mệt chết rồi. Thôi cũng không quấy rầy nàng, đi vào phòng tắm xả nước vào bồn tắm lớn, mới đi đem Ngụy Tử Nịnh nâng lên.
Ngụy Tử Nịnh nằm xuống bồn tắm lớn, tắm một hồi mới nghĩ mình như sống lại, thực sự không phục cũng không được, nhìn Tô Cũng còn tinh lực dồi dào, còn mình thì thê thảm rồi.
Tắm xong đi ra, Tô Cũng nói bà chủ đã làm xong cơm nước, gọi hai người xuống dưới ăn.
Bà chủ chuẩn bị cơm nước rất phong