Mùa đông này cũng đã mang thái hậu của ta đi.
Vốn dĩ sức khỏe của thái hậu đang rất tốt, nhưng không biết tại sao đột nhiên lại chuyển xấu.
Lúc nghe được tin này, ta đang giằng co cùng với Chương Cảnh Hành, bởi vì ta thật sự không muốn uống thuốc dưỡng thai.
Lúc bọn ta tới Từ Ninh cung, các cung nhân đã quỳ đầy đất.
Trương ma ma nói, thái hậu muốn gặp Chương Cảnh Hành trước, ta ở bên ngoài đợi mười lăm phút, Chương Cảnh Hành gọi ta vào trong.
Ta chạy đến bên thái hậu, bà bảo ta cách xa ra một chút, cẩn thận không lây bệnh cho đứa trẻ.
Ta khóc òa lên bảo bây giờ đã là lúc nào rồi mà người còn để ý những thứ đó.
Thái hậu kéo tay của ta, từ ái nhìn ta, bảo ta đừng khóc.
"Ai gia lần đầu tiên thấy con, con mới có sáu tuổi, một cục nho nhỏ đi theo Nhược Hoa bái kiến ta, dáng vẻ non nớt cực kỳ đáng yêu."
"Con đừng trách ai gia từ nhỏ đã giam con trong cung, ai gia cũng không còn cách nào khác, trong triều chỉ có phụ thân con mới có thể giúp đỡ hai mẹ con ta, nhưng ta, nhưng ta không dám đem tính mạng cả nhà đè hết lên người hắn, ai gia chỉ có thể đưa con gái út của hắn tiến cung làm con tin."
Ta khóc lóc lắc đầu, thanh âm nghẹn ngào: "Không...!thái hậu, Uyển Nhi không trách người, chưa bao giờ trách người."
"Con...!con ngoan." Tay Thái Hậu run run, sờ lên mặt ta: "Chuyện ai gia thấy có lỗi nhất, chính là chuyện đại ca con chết, năm ấy Tây man xâm chiếm, triều đình có tiểu nhân tiết lộ quân tình, ai gia thật sự không thể phân thân phái binh chi viện, vì vậy mới...!vì vậy mới làm ca ca con chết trận sa trường, ai gia xin lỗi con, xin lỗi Triệu gia."
"Ta cũng nhìn Thành Nghiệp lớn lên từ nhỏ, chết nơi đất khách quê người, là sai gia sai, ai gia sai rồi..." Thái hậu thống khổ vỗ ngực mình, rơi lệ đầy mặt.
"Không...!thái hậu, không phải như thế." Ta cơ hồ khóc đến đứt hơi, Chương Cảnh Hành đỡ lấy ta vai, hốc mắt đỏ bừng: "Thái hậu, thái hậu người đã hứa với Uyển Nhi, người nói người sẽ sống lâu trăm tuổi, người sẽ luôn che chở Uyển Nhi, vị trí hoàng hậu này là người đẩy Uyển Nhi ngồi lên, người phải...!người phải chịu trách nhiệm với Uyển Nhi...!thái hậu!"
"Uyển Nhi đừng khóc, đừng khóc." Thái Hậu tựa hồ là muốn cười, nhưng người đã không còn sức lực để cười nữa: "Từ nay về sau, Cảnh Hành sẽ che chở con, con chắc chắn sẽ mạnh khỏe hạnh phúc."
"Ai gia già rồi, cũng mệt rồi, tiên đế trước khi chết nói với ta rằng ngài sẽ chờ ta ở trên trời, ta muốn đi tìm hắn, con hứa với ai gia, nhất định phải hòa thuận với Cảnh Hành, đừng...!đừng giống ai gia với tiên đế...."
Sau khi nói xong, thái hậu nhắm mắt lại.
Ta tự nhủ rằng đây chắc chắn là một giấc mơ.
Ta chắc chắn rằng mình đang mơ, bởi vì ta đã nhìn thấy chính mình.
Lúc sáu tuổi, ta bởi vì nhớ nhà mà trốn ở trong chăn lén khóc, thái hậu ôm ta vào trong lòng.
Lúc bảy tuổi, ta cầm bút viết xiêu xiêu vẹo vẹo, thái hậu cười khen ta viết đẹp.
Lúc chín tuổi, ta ngã soài trên nền tuyết trắng, thái hậu vội vàng chạy tới bế ta lên, hỏi ta ngã có đau không.
Lúc mười tuổi, ta thức suốt đêm chép kinh Phật, thái hậu giữ chúng vô cùng cẩn thận.
Lúc mười hai tuổi, ta bị phạt quỳ gối trên tuyết lạnh, sau khi ngất xỉu, thái hậu lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Lúc mười ba tuổi, thấy ta một thân toàn máu hồi cung, thái hậu cho Chương Cảnh Hành một cái tát.
Lúc mười bốn tuổi, ta nói ta muốn xuất cung, thái hậu lặng lẽ ở trong phòng khóc một đêm.
Lúc mười lăm tuổi, ta mặc phượng bào cúi đầu thỉnh an thái hậu, thái hậu nói Uyển Nhi nhà chúng ta thật xinh đẹp.
Lúc mười sáu tuổi, ta nói với người ta không muốn làm hoàng hậu, trong mắt người ánh lên vẻ hoảng loạn.
Lúc mười bảy tuổi, tin tức ta có thai truyền đến Từ Ninh cung, người vội vàng gượng dậy từ trên giường đi tới thăm ta.
Cùng năm đó, người cũng ngã xuống.
Thái hậu ở bên cạnh ta mười một năm, người mà thời gian ở bên ta còn dài hơn cả mẹ của ta, đã không còn nữa.
Không còn nữa rồi.
Để lại ta một mình giữa cái hậu cung ăn thịt người này.
"Thái hậu!"
Ta khóc lả đi, Chương Cảnh Hành ôm lấy ta, cả người run rẩy.
"Triệu Uyển Nhi, trẫm lệnh cho nàng, nàng không được xảy ra chuyện, mẫu hậu đã không còn, nàng còn muốn để cho trẫm mất đi cả nàng sao?"
Ta cứ thế mơ màng hồ đồ qua ba tháng, đột nhiên có một ngày, bụng ta có động tĩnh, ta cúi đầu nhìn nhìn cái bụng tròn trĩnh, lại thấy động đậy một chút.
"Nó...!nó đá ta."
Đây là lần đầu tiên ta mở miệng nói chuyện, Thục phi lập tức đỏ mắt, mắng: "Ta còn tưởng rằng người biến thành người câm rồi chứ, người không biết rằng trong bụng mình còn có một đứa bé sao, ngày nào cũng như cái xác không hồn vậy, người muốn chúng ta làm sao bây giờ?"
Buổi tối lúc Chương Cảnh Hành tới thăm ta, ta nhìn hắn một hồi lâu, hắn gầy đi, gầy đi rất nhiều.
"Xin lỗi chàng."
Cả người hắn đờ ra một chút, không thể tin tưởng lại quay lại nhìn ta, ta đứng lên nhón chân hôn lên khóe miệng hắn, lại nói lại lần nữa: "Ba tháng này, thật sự xin lỗi chàng."
Những ngày tháng sau này, có lẽ cũng phải có lỗi với chàng rồi.
Chương Cảnh Hành giống như đột nhiên nhận được báu vật gì đó, ánh mắt sáng lên, lắc đầu nói với ta không sao cả, chỉ cần ta tốt lên thì không có việc gì.
Tên lang băm kia nói, ta vốn là thể hàn, lại thêm thương tâm quá độ, buồn bã tích tụ, năm tháng đầu cũng không tĩnh dưỡng tốt, lần này sinh con, sợ là sẽ rất nguy hiểm.
Đây là lần thứ hai sau lần ném bát năm mười hai tuổi ta thấy Chương Cảnh Hành tức giận, hắn cao giọng quát: "Nếu ngày sinh hoàng hậu có bất trắc gì, ta sẽ đem toàn bộ thái y viện các ngươi chôn cùng!"
Ta cảm thấy vị thái y này đúng là quá đáng thương, hành y hơn ba mươi năm, lúc già rồi không chỉ bị ta ngày nào cũng gọi là lang băm, lần này lại còn bị nguy hiểm đến cả tính mạng.
Vốn là tự ta phạm sai lại khiến cho thái y viện phải chịu tội, làm gì có cái đạo lý