Việc đầu tiên khi về đến nhà chính là đi mua bánh bao thịt để ăn.
Ta dẫn Chi Dung đi dọc theo con đường hay đi lúc nhỏ, tìm vài lần cũng không tìm thấy hàng bánh bao kia.
Chi Dung nói rằng có thể người ta bận việc gì đó nên hôm nay không mở hàng.
Ta gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng đã không định đi tìm thêm lần nào nữa.
Bọn ta rẽ vào một con đường dẫn đến cửa hàng điểm tâm ở thành nam để mua bánh quế hoa.
Khi đi ngang qua trà lâu thì đi vào một nhã gian ngồi nghe khúc.
Ta nói với Chi Dung rằng bánh hoa quế ở đây không ngon bằng trong cung, Chi Dung không biết đang suy nghĩ cái gì mà không đáp lời ta.
Dưới lầu là tiên sinh thuyết thư, ta dựa vào lan can ngồi nghe, hắn nói đương kim thánh thượng từ khi còn quấn tã đăng cơ đến bây giờ đã mười chín năm.
Bốn năm đầu tiên, Thái hậu buông rèm nhiếp chính, một đám trọng thần đi theo Tiên đế ra sức phản đối, đề cử Chương Cảnh Thanh lên làm hoàng đế, lại thêm Tây Man nhân cơ hội tạo phản, may có Triệu gia quân anh dũng thề chết chiến đấu đến cùng.
Có thể nói giang sơn của thánh thượng là do Triệu gia hao tổn bao công sức mới giữ được, đích tử của Triệu gia cũng vì thế mà hi sinh.
Hơn nữa đích nữ Triệu gia Triệu Nhược Hoa khuynh quốc khuynh thành, trong nhà không có nam tử, nàng một thân nữ nhi chống đỡ Triệu gia mười năm, có thể nói là nữ trung hào kiệt.
Lại nói đến con gái út của Triệu gia Triệu Uyển Nhi, từ nhỏ đã nhập cung, tám năm chưa từng xuất cung lần nào, người thân duy nhất được gặp chỉ có trưởng tỷ của nàng.
Ta nghe đến đây thì cảm thấy hắn nói không đúng, rõ ràng ta còn gặp cả đại ca.
Tiên sinh thuyết thư này đúng là không chuyên nghiệp tí nào, ta khinh thường không thèm nghe tiếp, kéo Dung Chi đi, đến bánh hoa quế cũng không cần nữa.
Trước kia đều là A Thanh tới tìm ta chơi, nàng nói với ta rằng nếu muốn tìm nàng thì hãy đến quận vương phủ ở thành nam.
Lúc ta đến đó thì thấy đại môn đóng kín, trên cửa còn dán hai tờ giấy, ta gõ cửa cũng không có người trả lời, ta cảm thấy chắc chắn là A Thanh giận ta, bởi vì ta đã thất hứa với nàng tám năm.
Ta hỏi bà lão bên đường xem người ở đây đâu cả rồi.
Bà ấy nói ở đây vốn chẳng có người nào cả, còn hỏi ta tìm ai.
Ta nói ta tìm A Thanh, là một tiểu cô nương trắng trẻo xinh đẹp.
Bà lão lắc đầu nói rằng nơi này chẳng có tiểu cô nương nào cả, chỉ có một vương gia, tên huý cũng là Thanh, là huynh trưởng của hoàng đế, nhưng mấy tháng trước tạo phản, đã bị giết chết rồi.
Phủ của hắn cũng bị niêm phong.
Ta nói với Chi Dung nơi này chắc chắn không phải là nhà của A Thanh, A Thanh cùng ta ném tuyết năm ấy là một nữ hài tử.
Chi Dung vẫn không để ý đến ta, ta hơi tức giận.
Ta bảo nàng đi tìm thêm lần nữa, nàng cản ta lại, bảo rằng đến giờ phải về nhà ăn cơm rồi.
Ta nghĩ để ngày mai tìm tiếp cũng được.
Ngày hôm sau, cha và trưởng tỷ đưa ta đến đạo quan tìm mẹ, sức khỏe của mẹ thật sự không tốt, vừa nhìn thấy ta đã khóc.
Trưởng tỷ nhìn thấy mẹ khóc cũng khóc theo.
Cha nhìn trưởng tỷ và mẹ khóc, đôi mắt dần đỏ lên.
Ta nghĩ rằng nếu chỉ có một mình ta không khóc thì không được, vì thế ta cũng khóc theo họ.
Mọi người cùng ôm nhau khóc, người một nhà là phải chỉnh chỉnh tề tề.
Khóc một lúc lâu, có lẽ là cha ta cảm thấy không khí bi thương có thể kết thúc ở đây là được rồi, vì vậy người ngồi kể cho chúng ta những chuyện ở biên quan, trưởng tỷ cũng kể về những chuyện ở trong nhà, ta sợ ta mà nói cho họ những chuyện ở trong cung sẽ lại làm bọn họ khóc, vì vậy ta dứt khoát ngậm miệng không nói lời nào.
Mẹ bệnh nặng đến nỗi không thể trở về nhà, ta cũng không biết là tại sao.
Trưởng tỷ đành phải nhờ Hà ma ma chăm sóc mẹ, có chuyện gì lập tức phái gã sai vặt thông báo tới Triệu phủ.
Mấy ngày sau đó ta vẫn giữ nguyên thói quen khi còn ở trong cung, sao chép kinh Phật, luyện chữ, đọc sách, đôi khi phát hiện được cái gì đó thú vị, muốn nói cho Chương Cảnh Hành nghe mới bừng tỉnh nhận ra bản thân đã không còn ở trong cung.
Năm mới lại đến, cuối cùng lần này ta cũng có thể đón năm mới cùng người nhà rồi.
Chúng ta đón mẹ từ đạo quán trở về, đốt thật nhiều pháo, cha ta nói phải đốt nhiều một chút, xua đi hết những điều đen đủi trong nhà.
Ta mặc bộ váy trưởng tỷ tự tay làm, đẹp đẽ tinh xảo y như đồ trong cung.
Mẹ đã khỏe hơn một chút, xuống bếp làm món đầu thỏ sốt