Cô nghe ba mình nói rồi quay sang nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh,cảm giác như nay ngày cá tháng tư vậy,chuyện đùa nghĩ sao cô lại có hôn ước với cái người đáng ghét này chứ lấy người này cô thà đi tu à, chứ cô sợ mình bị bệnh tim mà nghẻo sớm.
Cô quay sang nhìn hỏi mẹ:
- Mẹ ơi ba đang giỡn với con đúng không mẹ, còn nữa sao con có hôn ước mà con không biết,thời buổi này còn có kiểu hôn ước xưa xửa xừa xưa nữa sao mẹ.
Bà Mai Thanh nhìn con rồi quay sang nhìn chồng mình, rồi bà kéo con gái lại gần cần tay cô nói:
- Con biết vì sao chiếc lắc tay con luôn mang trên tay này không?
Cô lắc đầu nói không biết,dù nhiều lần muốn hỏi cũng chỉ nghe mẹ cô nói khi nào đến thời điểm sẽ nói cho cô hay.Bây giờ chắc cũng là lúc cô được biết rồi.
Bà ngừng một hồi nhìn cô xoa đầu cô rồi nói:
- Phải kể từ lúc nhà chúng ta di cư qua Hongkong khi đó cả nhà ở nơi đất khách không có sự giúp đỡ của ai cũng may gặp bác Đức giúp đỡ,cuộc sống gia đình mình với khởi sắc,còn con khi đó mới được 4 tuổi em con thì 2 tuổi,mà con khi đó đeo dính nhóc Duy con bác Đức đi đâu cũng ôm cứng không chịu buông tay,ngủ cũng bắt anh ngủ chung, mọi người mới thấy vậy mới đính hôn cho hai đứa, Hai cái lắc tay đều có khắc tên con và Duy,con không biết vì trước giờ con chưa lật mặt trong chiếc lắc có khắc hai chữ cái T&D, nó tượng trưng cho tên hai đứa, dù sao thì cái hôn ước này ba mẹ với hai bác cũng tính rồi,đợi con qua 18 tuổi sẽ nói, nhưng ba mẹ chưa có thời điểm thích hợp để nói cho con sẵn đây nói cho con biết để con chuẩn bị tâm lý.
Cô nghe mẹ nói xong rồi quay sang nhìn mọi người, cô cũng đã từng