Cả hai rời khỏi nhau khi cô không còn thở được nữa, vừa dứt ra cô hít thật nhiều oxy vào,cảm giác hụt hơi đó thiệt là mất mặt, cô lườm anh thì đã bị anh kéo người sát lại gần anh nói:
- Anh không hiểu nổi em luôn, hôn không thở, anh còn tưởng en nín hơi được dài lắm đấy chứ.
- Còn không phải do anh sao.
Bị cô bắt bẻ anh cũng giơ tay đầu hàng luôn.
Anh ôm cô rồi nói:
- Anh nghĩ chúng ta tập trung nghe nhạc đi chứ không anh thiệt sự không nhịn được nữa đâu.
- Không nhịn được cũng ráng mà nhịn há.
- Em thiệt là ác mà.
- Ơ, ngộ nha, em đâu bắt anh nhịn,không phải bình thường con trai mấy anh hay tự xử sao.
- Em nghe ai nói thế.
- Nhưng mà không đúng sao.
- Đúng thì có đúng, không phải em tính bắt anh tự xử đấy chứ.
Cô chớp chớp mắt rồi mỉm cười với anh xong cô nói:
- Đúng vậy đó.
- Không lẽ em tính cho thằng em của anh hỏng luôn đấy chứ.
Cô chu mỏ nói:
- Em biết không hỏng được đâu hé.
Nói xong cô cười khúc khích, anh thấy cô cười như vậy cũng lắc đầu không nói gì,anh nghĩ thầm coi bộ chuyện anh tắm nước lạnh với tự xử này chắc sẽ bị dài dài đây mà.
Nhìn anh như thế cô thấy thiệt không lỡ, cô cũng sợ nếu anh cứ nhịn không phải hỏng luôn thiệt chứ, chắc cô lên hỏi qua bác sĩ không nhỉ,xem có biện pháp khác không, nghĩ trong đầu thế nhưng cô chưa nói với anh vội,
Xem ca nhạc một lúc thì cơn buồn ngủ đã ập đến với cô, thấy cô ngáp ngắn ngáp dài anh nói:
- Không coi nữa chúng ta đi về thôi.
- Dạ, em cũng buồn ngủ lắm rồi.
Cả hai đi xuống lầu bằng con đường khác ít bị đông người vì bây giờ từ trong quán lẫn con phố trước mặt đã chật kín người, cô và anh nhờ đi hướng khác lên không bị cảnh chen lấn để đi ra.
Đứng đợi anh vào lấy xe cô rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ khoa sản khám cho mình.
Chuông vang một lúc thì nghe tiếng người nhấc máy
- Alo, ai gọi thế.
- Dạ,bác sĩ Linh phải không ạ.
- Đúng rồi, cô là ai