cái cảm giác này cô chưa từng có bên Minh Dương nhưng tại sao lại có bên người này,nó làm cô không hiểu nổi mình, cô nghĩ: hay tại do anh ta đẹp trai quá đôi tay ôm ấm nên cô mới bị thế nhỉ,chứ không phải cô có tình ý gì với anh ta đâu há.
Thấy cô để im cho mình ôm Khánh Duy ôm càng chặt,anh không muốn bỏ tay ra chút nào,anh muốn được mãi ôm cô vào lòng, ước gì cái khoản khắc này mãi dừng lại để anh được ôm được hôn cô cho thỏa lòng mong nhớ,,không kìm được lòng anh cúi xuống hôn cô tiếp dù biết kiểu gì hôn xong cũng sẽ bị cô đánh,nhưng kệ miễn được hôn cô.
Một nụ hôn nữa bất ngờ của anh làm cô chưa kịp phản ứng,anh cũng nhanh đưa môi mình hòa với môi cô,lưỡi anh cũng đã tung hoành trong cái miệng nhỏ của cô,anh tham lam hút hết những ngọt ngào trong miệng,cô bị anh hôn cũng bị hòa chung với cảm giác bồng bềnh kỳ lạ đó đến khi không khí trong phổi không còn anh mới thả cô ra nói:
- Em ngốc sao, sao em không thở, bộ em muốn hết oxy rồi ngất đi à,đến khi đó vào bệnh viện chắc nhiều người sẽ cười em đấy.
Cô tức giận đạp lên chân anh một cái vừa chửi:
- Đồ chết bầm,đồ đáng ghét, anh dám hôn tôi này.
Vừa chửi anh cô vừa dẫm vừa đá chân anh, nhưng anh đứng im để cô đánh, thấy anh không phản ứng hay đánh chả,cô tức giận bỏ đi mà không thèm nhìn anh cô lẩm bẩm nói:
- Coi như xui bị chó cắn.
Anh nghe cô nói vậy thì làm động tác:
- Gâu,gâu,gâu.
Cô nghe anh sủa thì không còn muốn nói gì nữa,lúc này đèn trong nhà với ngoài sân đã được bật sáng như ban ngày, cô nói:
- Thôi xong,chủ nhà họ thức rồi kìa,còn không mau đi.
Cô tính chạy mà anh kéo tay cô lại nói không phải đi đây nhà của anh mà,
- Chắc chú Tư coi nhà nghe thấy tiếng động nhưng nhìn thấy anh chú mới không ra thôi chỉ bật đèn cho sáng sủa nơi này thôi.
Cô nghe anh nói thế thì nhìn anh:
-